Cha ơi!
Một tháng nay con không về nhà được vì bận ôn thi cho kỳ thi quốc gia. Nhưng cha không phải ra thăm con. Con tin kỳ thi tới con sẽ làm bài thi tốt, không phụ lòng mong mỏi của cha và … của mẹ đâu!
Tối nay, ngồi học trên lớp, không hiểu sao con thấy bâng khuâng. Ký ức đan xen hiện tại cứ hiện lên cồn cào trong nỗi nhớ. Và trong những hình ảnh nổi sóng ấy, bóng cha phủ lên tràn đầy ấm áp, yêu thương.
Miền ký ức xa xăm bàng bạc thiếu vắng bóng dáng mẹ. Hơi ấm mẫu tử là gì? Con không còn nhớ đến. Chỉ một hơi ấm tình cha trùm lên đời con. Còn nhớ hình ảnh con ngồi trong lòng cha. Ngoài trời lạnh buốt. Những căn nhà trình tường mùa đông càng ảm đạm. Khói sương mờ mịt đè lên xám mốc những mái nhà hình nấm. Hơi ấm từ bếp khiến con thấy ấm áp và sung sướng.
Còn nhớ nhiều đợt nước đóng băng cả tuần. Băng lấp lánh như những mảnh thủy tinh trong suốt bám chặt mái nhà, ngọn cây, đống củi ngoài sân. Sờ tay vào thấy lạnh cóng. Cha bảo “Đá nhà trời đấy!”. Con thích thú ngắm sắc óng ánh lung linh tan chảy của nó khi nắng lên.
Rồi bên bếp lửa ấm áp, cha ôm con, rủ rỉ kể cho con nghe những câu chuyện từ thuở khai thiên lập địa, tổ tiên người Hà Nhì mình khai phá dựng xây, lập làng với những ngôi nhà hình nấm tránh rét, tránh thú rừng thuở hồng hoang. Cha ru con vào giấc ngủ chập chờn giấc mơ thần tiên cùng những lượt xoa lưng ấm áp từ đôi bàn tay thô ráp của cha đã đưa con vào giấc ngủ yên bình.
Còn nhớ, có những đêm con mơ thấy mẹ. Mẹ đẹp, dịu dàng hơn nàng Ơn trong chuyện xửa xưa cha kể. Mẹ nhìn con rồi đi ra cửa. Con khóc đòi mẹ. Cha ngồi ôm con suốt đêm. Nước mắt cha rơi xuống má con âm ấm…Con nhớ suốt mùa đông, những ngón tay, ngón chân cha sưng lên, đỏ tấy. Vậy mà cha vẫn lăn lộn công việc. Cha lầm lũi trên rừng, trên núi làm nương, phát rừng, chăm cây và lấy củi. Khi địu được thồ củi về nhà, cha bế bổng con lên, dụi mặt vào bụng con. Hai cha con cười vang