Hà Nội mùa này nắng nóng, con bắt đầu những ngày thực tập đầu tiên, nhiều chuyện lắm bố à, nhưng con không kể đâu, vì bố chắc cũng không cần nghe. Đã bao lâu rồi nhỉ, con và bố không nói chuyện với nhau, bao lâu rồi con chưa từng ngồi đối diện để nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt bố hay nói một câu gọi bố nhẹ nhàng. Có bao giờ bố từng nghĩ về con, tự hỏi giờ này con làm gì, ăn chưa, đi học, đi làm có vất vả không... Chắc là không đâu. Con không phải không cần bố, con cứng đầu ngang ngược, mạnh mẽ và vô tâm bởi vết thương trong lòng con quá lớn.
Bố - là điều mà cả đời này, con ao ước, khát khao. Con mới xem “Vượt Ngục”, bộ phim về những kẻ tìm cách bỏ trốn khỏi nhà tù vì rất nhiều nguyên nhân, con khóc rất nhiều bởi điều đọng lại trong con chính là những người bố, dù họ là ai, họ độc ác thế nào, nhưng họ vẫn là những người bố tuyệt vời, làm tất cả cho con mình, vị trí của những người bố là vô cùng quan trọng trong gia đình. Có bao giờ bố nghĩ đến điều đó chưa?
Lúc nào con cũng khao khát có bố ở bên cạnh, được yêu thương, ước được nghe một câu từ bố: “Cố gắng lên con gái” mà thật khó. Con biết, biết vì sao những điều đó lại khó với bố, ngay từ khi con sinh ra có lẽ đã là sai rồi, vì con là con gái mà. Con là đứa thứ 2, lại vẫn là con gái, từ trong tâm can bố, từ những lời rèm pha của gia đình bên nội, từ làng xóm, sự xuất hiện của con đã là sai.
Giờ này, con chẳng muốn kể lại quá khứ đã qua, những ngày tháng tuổi thơ ấy, bố vẫn ở đây nhưng không thuộc về con. Nhưng làm sao con quên được, sự ghẻ lạnh của gia đình , của bố, làm sao con quên bố đánh đập mẹ con con, chà đạp lên chúng con như thế nào. Trong kí ức của con còn nhớ những ngày con mới một tuổi rưỡi, khi những đứa trẻ khác vẫn được bồng bề, con phải tự đi mẫu giáo, đi được một tháng rồi về nhà ốm 1 trận dài.
Con nhớ những ngày ấy cứ thơ thẩn một mình, tè dầm ra lớp học,