Sáng, từ trên tầng ba thoáng nhìn xuống sân trường. Phượng đã thắp lửa từ bao giờ. Hai cây phượng được trồng ngay cổng trường, sừng sững như những chú lính canh vui tính đang khoe nốt cái vẻ đẹp kiều diễm trong cái nắng sớm oi ả, cái vẻ đẹp lạ lùng đó đã khiến bao thế hệ học phải nôn nao, có cái gì đó buồn buồn khi mỗi độ phượng nở.
Vậy là chẳng còn bao lâu nữa hè đến, trong lớp lũ học sinh đã bắt đầu nhốn nháo, những tiết học cuối cùng cũng không thể làm cho chúng tập trung được. Đứa thì lơ đãng ngắm những cánh phượng chao nghiêng trong gió, nhiều đứa tụm năm tụm ba thì thầm trao đổi điều gì đó không rõ, vài lá thư giấy thi thoảng lại bay vèo vèo trước mặt cũng chẳng khiến nó để tâm. Tụi học trò tròn xoe đôi mắt, ngạc nhiên không hiểu cô giáo chúng làm sao mà hôm nay tâm trạng thế. Phải, nó buồn. Chẳng biết vì sao nữa, do hè sắp đến hay vì những bộn bề trong lòng chưa biết nói cùng ai?
Nó, một đứa con gái vì ước mơ đã chấp nhận xa quê làm ăn, rồi chấp nhận vì công việc mà ở lại nơi mảnh đất này. Với những ai sống xa quê thì mới thấu hiểu được cái cảm giác cô đơn ở một nơi lạnh lẽo, ở nơi đó chúng ta không thể tìm nổi một bờ vai, một cái siết tay nhè nhẹ khiến nó yên lòng giữa chông chênh bộn bề của cuộc sống. Mùa hè, nó nhớ quay quắt những cơn gió lào hun hút ngày đêm, những cơn gió từng khiến da nó bỏng rát, cái ran rát mặn mòi của người dân miền Trung nghèo khó lam lũ ấy đã từng nuôi nó khôn lớn.
Nó nhớ cái nắng như đổ lửa, nhớ những con đường đất ngổn ngang đầy những sợi rơm khô trải dày như tấm nệm mà mỗi lần đạp xe qua chúng cứ thi nhau bám riết vào bánh xe như muốn níu chân người ta, mùi thơm nồng nồng của rơm, mùi mằn mặn cay cay của mồ hôi thấm vào mắt, vào môi thật không dễ gì ta quên được. Nhớ những buổi trưa hè ngủ gà ngủ gật bên sân thóc, hết cào bên này lại đảo sang bên kia cho thóc ráo vỏ, buồn ngủ lắm mà chẳng dám đánh thức bố. Bởi g