Tôi và cô ấy quen nhau trong một lần tình cờ đi du lịch ở Hà Nội. Em là cô nhân viên bán đồ lụa trên phố cổ. Nụ cười như mùa thu tỏa nắng của em khiến tôi “chết đứ đừ” từ giây phút gặp gỡ đầu tiên. Em nói bằng thứ giọng Anh Mỹ lơ lớ nghe ngồ ngộ đến phì cười.
Thấy em ấp úng nghĩ mãi mới ra được vài từ mời chào hàng, tôi đành “xổ” một tràng tiếng Việt khiến em ngỡ ngàng rồi mỉm cười chuyển ngay sang thứ giọng nhẹ nhàng.
Hôm đó tôi lấy cớ đặt mối hàng xin số em luôn. 1 tuần sau tôi quay trở lại Sài Gòn để tiếp tục công tác. Tôi mở thêm một công ty xuất nhập khẩu ở Hà Nội vừa mở rộng địa bàn vừa có thêm cơ hội để được gặp em.
Sau 3 tháng hẹn hò, em nhận lời yêu. Thời gian đó, tôi ngập tràn trong hạnh phúc khi có thể đưa em đi khắp nơi, đến những nơi mình mơ ước. Ở bên em tôi cảm thấy yên bình, thoải mái không còn những mệt mỏi, lo toan công việc thường ngày.
Mỗi khi em nở nụ cười là tôi đứng hình mất mấy giây nhìn ngắm em không chớp mắt. Em đẹp đến lạ lùng, đẹp đúng kiểu Á Đông mà tôi từng ngẩn ngơ, mơ ước từ lúc còn bé. Ba tôi là người Mỹ, mẹ tôi là một người phụ nữ Trung Quốc, đẹp đằm thắm. Từ nhỏ, tôi thường được mẹ cho xem những bức hình các thiếu nữ châu Á đẹp đến mê hồn. Họ khác với những cô gái Mỹ mạnh mẽ, cá tính, đôi mắt họ cuốn hút, ẩn chứa những cảm xúc khó nói.
Hóa ra suốt 10 năm kết hôn chúng tôi không thể có con là vì vậy. Ảnh minh họa.
4 tháng sau đó tôi cầu hôn và em nhận lời. Đám cưới diễn ra ở một nhà thờ nhỏ gần nơi tôi làm. Ba mẹ tôi từ Pháp sang dự lễ cưới. Mẹ tôi vốn người Á Đông nên nhìn con dâu rất kỹ, sau đó bà lẳng lặng về khách sạn không nói gì. Ba tôi vẫn vui vẻ tiếp đón khách khứa và không quên nháy mắt với tôi hàm ý con dâu tuyệt lắm.
Sau đám cưới, mẹ tôi bảo, “Mẹ kh