Ba tuổi, trong mắt tôi bố là tuyệt vời nhất! Tôi thích chơi với bố hơn cả mẹ vì bố có rất nhiều trò và vì bố hay có quà cho tôi mỗi dịp đi công tác xa về.
Bố tôi là lái xe. Mỗi lần đi chở hàng ở khu vực trong thành phố đều mang tôi đi theo. Tôi ngồi ghế bên vừa tíu tít chuyện trò với bố vừa ngắm nhìn khung cảnh lạ lẫm, đông đúc và đầy náo nhiệt khác với vẻ yên bình lúc ở nhà.
Bố sẽ giải thích cho tôi tại sao họ lại trồng hàng cây ngăn giữa đường, tại sao từ trong xe nhìn ra lại cảm giác như xe mình chiếm hết đường đi, v..v..
Lúc đấy con bé là tôi cứ mở to mắt và chăm chú lắng nghe, tưởng chừng như hiểu được hết cả thế giới. Tôi thuộc lòng những lời kể của bố, thuộc số điện thoại, thuộc luôn cả biển số xe và số chứng minh thư, hầu như mọi thứ liên quan đến bố đối với tôi đều đáng nhớ.
Tám tuổi, tôi bắt đầu ghét bố khi dần nhận ra rằng ông chẳng tuyệt như hình ảnh ngày nào nữa. Không ít lần tôi chứng kiến bố mẹ cãi nhau, rồi bố dùng bạo lực để giải quyết mặc dù tôi đã lao vào ôm mẹ và van xin.
Những hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi suốt một thời gian dài khiến tôi trở nên sợ hãi mỗi khi đối diện với ông, chỉ cần nghe tiếng ông hắng giọng ở ngoài sân là tôi đã tìm cách lẩn tránh. Những bữa cơm dần chỉ có ba mẹ con và bố không còn là chủ đề mà tôi thường hay khoe với bạn bè nữa.
Rồi mẹ tôi đổ bệnh, căn bệnh cũ tái phát và có chiều hướng xấu hơn khiến mẹ phải nằm trong viện điều trị chứ không được về nhà. Dù không muốn thì tôi cũng phải ngày ngày đối diện với bố, ngồi sau xe cho bố chở đi học. Vẫn là bố, vẫn là chiếc xe ngày xưa nhưng chẳng còn những câu chuyện trò, những nụ cười giòn tan nữa.
Mười hai tuổi, mẹ tôi mất. Sau đó một năm thì bố lấy mẹ kế, khoảng cách giữa hai bố con đã xa lại càng xa. Trừ lúc đi học ra thì tôi không được ra ngoài, không được gặp bạn bè, không được đến nhà bà ngoại, không được giữ liên lạc với bất cứ ai, không