Anh! Suốt 12 năm trời chung sống với anh, có lẽ 5 năm đầu tiên là khoảng thời gian yên ấm nhất của gia đình chúng ta.
Có lẽ niềm đam mê với công việc, cùng chung chí hướng trong cuộc sống đã kéo chúng ta gần lại với nhau, để rồi một tình yêu đơm hoa kết trái và gia đình nhỏ bé của em và anh cũng được xây dựng từ tình yêu đó.
Khi đón đứa con gái thứ hai từ tay bác sĩ, em nhìn rõ sự thất vọng cùng cực của anh khi ước mơ không còn nữa, em đã khóc. Ảnh minh họa
Khi đứa con gái lớn ra đời, mọi người ai cũng chúc mừng gia đình mình vì “ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng”. Chỉ riêng mỗi anh, em đọc được trong mắt anh đằng sau sự yêu thương, trìu mến dành cho đứa con gái bé bỏng của mình là niềm khao khát một đứa con trai bùng cháy hơn bao giờ hết.
Anh đã từng tâm sự với em rằng, anh là cháu đích tôn của họ tộc, con trai trưởng trong gia đình nên anh không muốn phụ niềm tin yêu của mọi người. Có một đứa con trai nối dõi tông đường – đó chính là niềm mơ ước bấy lâu của anh.
Cảm nhận được niềm khao khát đó của anh cùng sự quan tâm, đầy trách nhiệm đối với em và con, em thầm nghĩ mình sẽ nỗ lực giúp anh biến ước mơ đó thành hiện thực.
Sau bao nhiêu hy vọng, tìm hiểu kiến thức, tham khảo bác sĩ, vợ chồng mình háo hức đón tin vui khi em mang thai đứa con thứ hai. Anh chăm sóc mẹ con em luôn tận tụy và chu đáo, chờ ngày đứa con mình mong ước bấy lâu chào đời.
Khi đón đứa con gái thứ hai từ tay bác sĩ, em nhìn rõ sự thất vọng cùng cực của anh khi ước mơ không còn nữa, em đã khóc.
Kể từ đó, anh quay ngoắt 180 độ trong cách đối xử với ba mẹ con em. Không còn những cái nhìn âu yếm dành cho con, không còn những cái ôm nựng nịu đầy trìu mến tình yêu thương và sự quan tâm nữa.