Tôi và chồng kết hôn đã 6 năm nay. 6 năm qua, cuộc sống của chúng tôi trải qua nhiều thăng trầm khi hai vợ chồng tay trắng lập nghiệp ở thành phố. Có những lúc khốn khó, không một đồng dính túi, hai đứa phải mang máy tính đi cắm để lấy tiền tiêu cho đến cuối tháng nhận lương.
Giờ nghĩ lại, nhiều lúc sống mũi vẫn cay cay. Khốn khổ như thế nhưng hạnh phúc vẫn ngập tràn trong căn gác nhỏ. Tiếng cười của anh, những câu chuyện hài hước anh kể đủ làm tôi quên đi mệt mỏi, quên đi những khó khăn của cuộc sống lứa đôi ban đầu.
Rồi anh được nhận được suất đi học công nghệ và làm việc ở Nhật, dĩ nhiên vợ con cũng được đi cùng. 2 năm xuất ngoại, tôi chăm chỉ làm thêm và lương anh có được ở bên đó giúp chúng tôi có được một số vốn kha khá.
Về nước, tôi mở một siêu thị nhỏ buôn bán, anh vẫn đi làm ở cơ quan cũ và được lên làm trưởng phòng. Thu nhập khá hơn, chúng tôi mua một căn hộ chung cư ở Mỹ Đình. Bao khó khăn đã qua, cuối cùng cuộc sống của hai đứa cũng ổn định vì đã có chỗ lui về.
Nhờ chiếc bao cao su trong thùng rác, tôi mới phát hiện ra bí mật tày đình của chồng. Ảnh minh họa.
Tôi tính đến chuyện sinh con vì cũng đã 4 năm lấy nhau, hai đứa chưa dám tính đến chuyện ấy vì sợ sinh ra thiếu thốn con khổ. Tôi quyết thả cửa và 3 tháng sau có tin vui. Anh mừng lắm. Tối đến, cứ cơm nước xong là anh lại kề bụng nói chuyện với con, hết hát rồi lại hỏi “con ơi con có khỏe không? Hôm sau gặp nhau bố đưa con đi đánh bóng nhé...”
Hạnh phúc lắm, nghĩ lại tôi vẫn cảm giác như ngày đó gần đâu đây... Bầu 8 tháng, tôi bắt đầu nghỉ ngơi chờ ngày lâm bồn. Thấy công việc ở siêu thị vất vả, chồng tôi thuê một cô osin về dọn dẹp nhà giúp, để tôi về nhà được nghỉ ngơi. Cũng là để sau sinh cô ấy phụ giúp việc chăm cháu hơn.
Cô osin ở quê chồng, hơn tuổi tôi nhưng kém tuổi chồng. Mẹ chồn