Chào mọi người, khi tôi viết những dòng này ra là lúc cảm xúc của mình đang rơi vào tận cùng của sự bàng hoàng và chua xót. Tôi cần lắm những lời khuyên lúc này để thoát ra khỏi tình trạng hiện tại.
Tôi kết hôn đã được 2 năm nay. Cuộc sống vẫn ổn định cho đến 1 tuần nay, anh bắt đầu thay đổi thái độ và tuyên bố chấm dứt cuộc hôn nhân 2 năm qua.
Những tin nhắn, những cuộc điện thoại của anh, anh xóa ngay trước mắt tôi, để những nghi kỵ trong tôi càng ngày càng lớn thêm mà chưa có lời đáp. Anh bắt đầu tỏ ra thiếu tôn trọng tôi. Đến hôm nay thì anh còn đổi cả pass điện thoại. Và tối đi qua đêm chẳng buồn báo cho tôi một lời.
Từ ngày lấy chồng, tôi chưa được nhận một món quà từ anh vì anh giỏi "ăn bám" nhất trong số những người đàn ông tôi biết. Ảnh minh họa.
Từ ngày lấy anh ấy, tôi chưa bao giờ được anh mua cho một món quà hay điều hạnh phúc gì đó, bởi anh đâu có tiền. Anh giỏi “ăn bám” nhất trong số những người đàn ông tôi biết.
Khi mới quen nhau, anh khoe mình có hai bằng đại học, nào là bằng Điện lực, nào bằng Kỹ thuật Bách Khoa nhưng lấy nhau về, đi làm cho công ty ông anh trai được 2 tháng thì nghỉ việc không lương vì công ty đó phá sản.
Tôi phải chạy vạy vay tiền để xin cho anh vào nhà nước, thế nhưng đến phút chót mới vỡ lẽ, anh chưa có bằng đại học vì bị đúp triền miên. Vậy là từ đó, công cuộc nuôi chồng chính thức đè lên vai tôi.
Ngày nào anh ta cũng ngủ từ 9 giờ tối đến 9 giờ sáng mới dậy dù sức dài vai rộng. Không có bằng thì chí ít cũng phải đi xin một việc gì mà làm nuôi mình, bốc vác, xách xi chẳng hạn. Đằng này, anh ta còn chê lương thấp, nắng nôi cơ. Xin cho làm bảo vệ thì bảo “Tôi không phải thằng vô học”.
Và cứ suốt 2 năm như thế, chồng vô dụng ở nhà ăn bám vợ mà không một chút mảy may nhục nhã, xấu hổ với người đời