Đó chính là Nông Thị Phượng (SN 1989, Cao Bằng), nữ điều dưỡng viên thực tập tại Viện Điều dưỡng Thái Nguyên, nơi Tài phải hằng ngày vật lộn với bệnh tật để trở lại cuộc sống bình thường.
Thoát chết từ lưỡi hái tử thần
Trước khi trở thành bệnh nhân của Phượng, Tài là quân nhân (thuộc biên chế Tiểu đoàn 3, Trung đoàn 601, Quân khu I). Vào một buổi trưa tháng 9/2008, khi đang cùng đồng đội ngồi trên xe tải di chuyển trên đường thuộc thị trấn Ba Hàng (Thái Nguyên), anh Tài bỗng nhiên thấy đầu mình tối sầm lại, tay chân dường như mất kiểm soát. Phút chốc, anh bị ngã khỏi xe, cú ngã bất ngờ khiến đầu anh va đập mạnh xuống nền đường và bất tỉnh.
Được đồng đội đưa vào Bệnh viện 91 của tỉnh cấp cứu nhưng tình trạng quá nặng, anh được chuyển gấp về Bệnh viện Trung ương Quân đội 108 (Hà Nội). Bác sĩ sau khi thăm khám đã thông báo cho mẹ anh rằng, khả năng sống sót của anh chỉ còn khoảng 1% và đề nghị bà về nhà chuẩn bị hậu sự.
Tuy nhiên, bất ngờ đã xảy ra sau 9 tháng ròng rã điều trị, anh Tài tỉnh dậy trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, kể cả những bác sĩ trực tiếp thăm khám và điều trị cho anh. Tỉnh dậy, sức khỏe của anh nhanh chóng được phục hồi, song do một phần hộp sọ bị va đập mạnh, gây tổn thương khiến một cánh tay và bên chân của anh bị liệt.
Khi thấy con mình đã có tiến triển, mẹ anh xin phép bệnh viện được đưa con về tuyến dưới điều trị để thuận tiện việc chăm sóc. Từ Bệnh viện 108, anh được chuyển về Bệnh viện 91 và cuối cùng là Viện Điều dưỡng Thái Nguyên, nơi bắt nguồn cho tình yêu của anh và cô gái vùng cao Nông Thị Phượng.
Phượng kể lại, ấn tượng đầu tiên của cô với chàng bệnh nhân trên chiếc xe lăn ấy chính là một con người vui vẻ, thường đem lại niềm vui cho những người xung quanh. Phượng cũng dành nhiều thương cảm cho mẹ anh, người phụ nữ một mình tất bật lo toan cho con từ miếng cơm, giấc ngủ. Có lúc, Phượng thấy mẹ anh