Bước ngoặt cuộc đời
Những ngày tháng 8, chúng tôi tìm đến thôn Nga My Hạ (Thanh Mai, Thanh Oai, Hà Nội) để gặp chị Phạm Thị Út - người phụ nữ khuyết tật đã biến những điều không thể thành có thể, biến tuyệt vọng thành hy vọng để làm cuộc sống này tốt đẹp hơn.
Nghe người phụ nữ khuyết tật này trải lòng mới thấy việc họ được học, được dấn thân vì công việc như những người bình thường quả thật là một khó khăn. Cứ thế, những chuỗi ngày bất hạnh vì cơn ốm sốt hơn 30 năm trước ùa về. Sau trận ốm quái ác đã làm chị bị teo cơ, mặc dù bố mẹ chị đã chạy chữa khắp nơi chỉ mong con mình khỏe mạnh bình thường nhưng đều “vô phương cứu chữa”.
Bức khảm trai do chính tay chị Út làm.
Nhưng có lẽ, phải bước qua những ngày tháng đầy nước mắt như thế thì người phụ nữ này mới có được hạnh phúc như ngày hôm nay. Chị kể rằng, ngày nào cũng nghĩ đến việc được đi làm như người bình thường.
Mất đi đôi chân, mọi sinh hoạt của chị Út đều nhờ vào gia đình , miếng ăn, giấc ngủ chị cũng không tự mình thực hiện được. Tuổi thơ của chị không chỉ trên chiếc xe lăn, trên giường bệnh mà chị phải đối diện với cơn đau của bệnh tật, sự giằng co của ý chí khi không được như bao bạn bè cùng trang lứa cắp sách đến trường.
Chính vì thế, đêm nào chị cũng nằm mơ mình đang làm công việc mà mình yêu thích. Giấc mơ của chị đã hóa thành sự thật khi một ngày ngồi trông quán nước cho bố mẹ, chị gặp một “ông bụt” tại Phú Xuyên chuyên đi “nhặt” những đứa trẻ khuyết tật về dạy nghề. Chị thêm hy vọng khi xem trên tivi thấy chương trình dạy nghề cho trẻ khuyết tật tại Phú Xuyên. Vậy là chị quyết định đi học bởi nghĩ rằng, ít nhất là có thể nuôi sống được bản thân mình.
“Ban đầu, bố mẹ tôi nhất quyết không cho đi vì sợ tôi không có đủ khả năng để chống chọi với cuộc đời. Tôi khóc và nói với bố m