Đoàn thiện nguyện chúng tôi đến Tri Lễ (Quế Phong, Nghệ An) vào một ngày cuối đông. Mưa phùn, sương phủ trên cung đường với những khúc cua tay áo giữa trùng điệp núi rừng khiến mỗi người thấm hơn cái lạnh sắc của mảnh đất vùng biên. Nhưng thấy ấm lòng hơn, khi chứng kiến dải biên cương của Tổ quốc đang khởi sắc từng ngày. Nơi ấy, trên điểm trường đỉnh Piêng Luông, hình ảnh hai cô giáo cắm bản vì con chữ của trẻ em vùng cao khiến chúng tôi vô cùng xúc động.
Học tiếng bản để “mua chuộc” phụ huynh
Hai cô giáo mà chúng tôi nhắc đến ở đây là cô Trương Thị Huy (SN 1959) và cô Vi Thị Quyết (SN 1961). Với mong muốn được mang ánh sáng của tri thức đến với đám trẻ người Mông, hai cô đã tình nguyện lên đỉnh Piêng Luông dạy học. Đây là điểm trường lẻ thuộc trường THCS Tri Lễ II, cách biên giới nước bạn Lào 20km.
Cô Quyết đang truyền con chữ cho các học trò.
Hồi ức về những chặng đường gian nan hơn 40 cây số đường đèo từ nhà đến bản để dạy con chữ cho con em đồng bào dân tộc ở đây, các cô không khỏi xúc động khi nhớ về những lúc vất vả để giữ học sinh. Từ chuyện học tiếng bản để gần hơn với đồng bảo đến việc nài nỉ phụ huynh học sinh cho các em đi học, tới câu chuyện tìm cách giữ chân học sinh ở lại lớp để say mê học tập... Tất cả cứ như một bức tranh thấm đẫm mồ hôi, nước mắt và máu từ những buổi vượt đường đèo đến vận động phụ huynh. Thế nhưng, ánh lên từ những vất vả đau thương ấy là nụ cười, là niềm vui hạnh phúc khi ngắm nhìn đàn trẻ chăm chỉ học hành, hồn nhiên nô đùa.
Trò chuyện với chúng tôi, cô Huy chia sẻ: "Không kể những khó khăn về khí hậu, đường sá, xa gia đình, việc vận động gia đình cho các em học sinh tới lớp và bất đồng ngôn ngữ là việc khó khăn nhất mà chúng tôi gặp phải”. Theo cô Huy, những ngày đầu, tập hợp được các em ở độ tuổi đi học đã khó, nhưng khi các em đến lớp, cô giáo