Chào độc giả của mục tâm sự , khi viết những dòng chữ này tôi đang rơi vào trạng thái bế tắc. Tôi chia sẻ câu chuyện của mình lên đây với mong muốn nhận được sự góp ý của các bạn.
Tôi năm nay 34 tuổi, đã kết hôn được 10 năm và có con trai 9 tuổi. Cả tôi và chồng đều cùng tuổi, cùng quê và chúng tôi tổ chức cưới khi vừa tốt nghiệp đại học.
Vì lấy nhau khi cả hai đều chưa có việc làm ổn định, trong khi cả gia đình hai bên đều không khá giả nên chúng tôi khá chật vật thời gian đầu sau cưới.
Một năm sau, vừa sinh con vợ chồng vừa cùng nhau mở một cửa hàng nhỏ kinh doanh đồ hàng gia dụng. Kinh tế gia đình tôi dần ổn định, tuy vậy thu nhập của chúng tôi cũng chỉ vừa vặn cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.
Anh bảo tùy tôi lựa chọn, hoặc chấp nhận anh có bồ, hoặc ly dị chứ anh không bao giờ bỏ người phụ nữ kia. Ảnh minh họa.
Nhiều người mừng cho hai vợ chồng tôi, tuy nhiên, bản thân chúng tôi thì chưa thấy hài lòng. Lúc đó, tôi cứ nghĩ rằng nếu làm ăn như vậy thì chẳng biết bao giờ tôi mới có chút tiền tích cóp để mua đất, dựng nhà.
Và qua một người bạn thân, tôi được biết có gia đình người ở nước ngoài muốn thuê trông trẻ với thời hạn 3 năm và mức lương 15 triệu đồng/tháng. Và dù lúc đó chồng tôi ngăn cản nhưng tôi vẫn quyết ra đi. Chồng tôi cản không được nên đành ngậm ngùi ở nhà một mình vừa đi làm, vừa nuôi con.
Dẫu vậy, ngày ra đi chồng cũng thương tôi lắm. Anh cũng động viên tôi và bảo rằng tôi cứ yên tâm đi làm, ở nhà mọi việc anh sẽ lo lắng. Lúc chia tay nhau ở sân bay, vừa ôm vợ trong lòng anh vừa bảo anh sẽ nhớ tôi nên mỗi ngày cần phải nói chuyện qua mạng với nhau. Tôi xúc động vô cùng khi thấy chồng tặng tôi một chiếc điện thoại mới mà anh dành dụm từ lúc nào để “thuận tiện cho việc trò chuyện hàng ngày”.
Vậy nên ra đi tôi luôn