Sinh ra và lớn lên trong gia đình công nhân viên chức, bố và mẹ đều theo nghiệp báo, nên ngay từ nhỏ tôi đã luôn được hướng tới việc trở thành một nhà báo trong tương lai. May mắn thay, tôi yêu thích và cảm thấy đam mê với công việc viết lách và đem lại tin tức cho mọi người. Mẹ tôi luôn dặn, theo nghề là phải hết mình với nghề, mình là con gái, nhiều lúc gian nan vất vả không kể xiết, nhưng phải biết linh hoạt, biết yêu thương và gắn bó với nghề mình đã chọn...
Tôi chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều, bởi đơn giản là tôi cảm thấy tôi yêu và tự hào về nghề làm báo. Có lẽ vì vậy mà mọi ấm ức đổ dồn lên tôi khi mẹ chồng tôi không nghĩ như vậy.
Ngày anh đưa tôi về ra mắt gia đình, bố mẹ anh mừng lắm, các em trai, em dâu anh đều hớn hở ra mặt: “Tuyệt vời, cuối cùng thì cũng có người rước anh đi rồi nhá, chị dâu xinh thật đấy”. Nhìn nụ cười hạnh phúc của anh và ba mẹ, tôi vui sướng vô cùng. Tôi đã nghĩ rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên dời.
Thế nhưng, nụ cười trên môi mẹ anh bỗng vụt tắt khi bà biết tôi là nhà báo. Bà nói bóng gió với cả nhà rằng: “Thằng Hải là con trưởng nhà này, nó phải lấy người phụ nữ biết vun vén cho gia đình, cho chồng con. Lấy làm gì cái thứ ngủ ngày cày đêm đó?”. Sau hôm đó, bà cấm anh qua lại với tôi, tôi cũng cố gắng tránh mặt anh vì không muốn ba mẹ anh phải buồn.
Mẹ chồng không hài lòng vì tôi là nhà báo .
Không được gia đình chấp thuận, Hải như biến thành một con người khác. Anh sa ngã, ăn chơi, rượu chè bê bết, có hôm còn qua đêm không về. Ba mẹ anh vô cùng xót ruột, họ tìm cách mai mối hết đám này tới đám khác cho anh nhưng anh vẫn không thay đổi. Sau một thời gian, ba mẹ anh đến tìm tôi và mong tôi quay về trở thành con dâu của ông bà. Tôi vô cùng vui mừng vì vừa theo đuổi được đam mê lại vừa được ở bên anh.
Thế nhưng, cuộc sống không như