Tưởng chừng cuộc sống đã như chiếc xe “xuống dốc không phanh” với anh Nguyễn Song Thương (SN 1977, xóm Đồng Nại, xã Châu Quang, huyện Quỳ Hợp, tỉnh Nghệ An), khi mà “làn khói trắng” cứ liên tục đeo đuổi khiến anh rơi vào trạng thái mê mê, tỉnh tỉnh để rồi phần thú đã lấn át hoàn toàn phần người mỗi khi lên cơn thèm thuốc. Nhưng sự động viên của gia đình cùng với quyết tâm đứng dậy sau vấp ngã đã giúp anh hồi sinh.
Kết cục tất yếu của thói “ăn chơi lêu lổng”
Sinh ra trong một gia đình thuần nông ở vùng núi phía tây tỉnh Nghệ An, Nguyễn Song Thương là con trai đầu, là niềm hy vọng của cả gia đình. Cuộc sống khó khăn, là anh cả trong một gia đình đông con nên Thương sớm phải ra đời bươn trải để phụ giúp gia đình. Năm 1998, anh kết hôn với chị Nguyễn Thị Bình. Một năm sau, gia đình vui mừng chào đón cậu con trai đầu lòng nhưng hạnh phúc chẳng tày gang. Do thiếu hiểu biết, lại bị bạn bè rủ rê, Thương đã sa chân vào ma túy khi con trai mới tròn 1 tuổi.
Bươn trải kiếm sống trong vùng “đá đỏ Quỳ Châu”, cái nơi mà khi đó hút thuốc phiện đơn giản như hút thuốc lá, như bao thanh niên chơi bời ngày đó, cuộc sống buông thả đã cuốn anh vào vòng tay của “nàng tiên nâu” từ lúc nào không hay.
Như thường lệ, trong một lần đi nhậu cùng đám bạn, Thương nhậu say mèm. Trong cơn say, một anh bạn đã cho Thương hút thử tép thuốc phiện. Và rồi, "ngựa quen đường cũ", người bạn đó đã dẫn dắt anh đến con đường nghiện ngập từ lúc nào không hay. Những cơn hoan lạc do ma túy mang lại đã khiến bao người không thể dời ra. Thương cũng vậy, cái cảm giác bên bàn đèn đã khiến anh quên đi mọi thứ, công việc, gia đình để cuốn theo những cuộc chơi không hồi kết.
Thương nhớ lại: “Thời kỳ những năm 2000, một bi thuốc phiện chỉ khoảng 50.000 đồng, nên tôi cho rằng chỉ cần dựa vào quán sửa chữa xe máy hiện có là thừa sức để chơi. Nhưng nhu cầu dùng thuốc liên tục tăng.
Những ngà