'Lý con sáo sang sông' (*)

'Lý con sáo sang sông' (*)

Thứ 2, 01/04/2013 | 12:30
0
Bấc về. Như thể trong đời này chỉ còn gió. Gió lạnh căm căm mà khô nẻ môi người ta. Da tôi mốc cời. Tàu chạy lừ lừ dọc theo sông, những quãng không có nhà, sậy mọc thành rừng.

Những bông sậy chín mềm, trắng phau phau. Ðã nhiều bông lìa cành, trùng trình bay. Nước mặn rin rít da. Nghe gió này là mùa cưới đến.

Nét chữ không bay bướm trong tấm thiệp mộc của út Thà mang cho tôi một cảm giác lạ lùng. Vui, buồn, chua xót lẫn lộn. Má tôi bảo: "Con về sớm mấy ngày cho thằng Phi đỡ buồn". Tôi lật lịch khẽ cười, má à, có những nỗi buồn không ai trị được đâu. Nó day dứt tháng năm, nó dài dăng dẳng. Người yêu đi lấy chồng mà, biết bao người tự tử.

Việt Nam Xanh - 'Lý con sáo sang sông' (*)

Cảnh sắc miền Tây.

Cái lần gần đây nhất tôi đi Tân Thuận có ghé qua nhà, Phi đang lui cui đóng giường, Thà cũng qua chơi, vo gạo ngoài sàn lãn, dì Tư - má Phi lột bông súng nấu canh chua, Phi nói nửa đùa nửa thật: "Ðóng giường mới cưới vợ chơi". "Cưới ai?". "út Thà". Nghe tiếng kêu cùng tiếng cười giòn trong bếp. Tôi ở lại ăn cơm chiều. Một bữa cơm ắp tiếng cười rộn rã. Khói ấm bừng nở trên những tia nắng xuyên qua khe lá. Họ làm tôi vui quá.

Vậy thì làm sao đến nông nỗi này?

Phi cười cười, từ từ rồi nói. Nhưng dì Tư thì chắt lưỡi hít hà lúc tôi bước chân vô nhà. Dì có vẻ giận Thà lắm. Phi nhún vai thì thầm: "Má tao cằn nhằn nhức mình muốn chết".

Tôi hiểu dì Tư như hiểu má tôi. Trong lòng mọi người thằng Phi tội nghiệp lẽ ra phải được hạnh phúc. Nó hy sinh quá nhiều rồi. Với má tôi, bà thương Phi như con ruột. Phi từng trọ học ở nhà tôi gần tròn năm. Có lần nó về thăm nhà, rồi không trở lên học nữa. Dì Tư kể, lần đó nó đem cây cúp móng tay về, nằng nặc đòi cắt cho ba má. Khi nâng cái chân của dượng lên, nó rớt nước mắt. Những móng chân thúi sạm, kẽ chân nước ăn lở đến tận xương. "Con thấy ba má con cực khổ con chịu không nổi, dì Hai à", Phi trở lên lấy đồ, từ giã bạn học, từ giã cả nhà chúng tôi, má tôi khóc.

Rồi dượng Tư chết, thằng Phi là trụ cột trong nhà chống đỡ cho người mẹ với hai đứa em gái. Mùa mưa nó xoay trần với mười tám công ruộng. Trở bấc là nó lang bạt kỳ hồ. Nó sắm dàn nhạc cũ đi hát phục vụ đám tiệc. Ban nhạc nhỏ, gồm sáu bảy người trong xóm, già có, trẻ có, vừa đờn vừa ca. Phi có giọng ca hay nức tiếng nên ban nhạc của nó khá đắt khách. Nói Phi ai cũng buột miệng khen "Thằng đó ca mùi rụng rún". Trăm ngã sông, ngàn ngõ xóm, Phi rành đất này như ông thổ địa. Có lần nó rủ tôi đi chơi cho biết, dặn "về đừng viết báo nghe cha nội!" nhưng tôi không kìm được, viết ngay về loại hình sinh hoạt văn hóa nông thôn này. Lần ấy, tôi phát hiện ra, Phi càng uống say càng ca thần sầu. Lời ca rõ tiếng vành vành, làn hơi ấm áp. Giọng ca của nó không giống út Trà Ôn, Minh Cảnh hay Minh Vương, chỉ là của Phi thôi. Nó thuộc nhiều bài nhạc, bài cải lương, nhiều vô kể. Tôi ngạc nhiên về một thằng Phi mặc áo phèn đi cắm câu với một thằng Phi nghệ sĩ mặc cái quần kaki mười hai túi trên sân khấu lót bằng bộ ván ngựa. Khuya, Phi rủ tôi xuống ghe nó nằm, nó gác chân lên bụng tôi, kê tay làm đầu gối.

- Mày hát hay vậy sao không kiếm dịp đi thi?

Nó cười:

- Thôi, giọng ca tao, thiếu sông, thiếu nước, coi như hết hay rồi. (Còn tiếp)

Nguyễn Ngọc Tư (Nhà văn)

(*) Sáng tác văn chương

Nhiều tác phẩm văn chương giúp tôi thấu hiểu với đồng bào tôi, với đất nước tôi hơn, ở cả những nơi tôi chưa từng đặt chân đến. Đọc nhiều tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, thấy rõ trong tôi mênh mang một bờ miền Tây thiết tha và hồn hậu nhưng đắng chát vật vã trong cuộc mưu sinh của nhiều thân phận con người.

Văn chương của Nguyễn Ngọc Tư đẹp và đằm thắm đến lạ lùng. Như truyện ngắn này của chị, tiếp nối mạnh nguồn từ những khát khao về một cuộc sống tươi đẹp trên những cánh đồng bất tận, nó thúc giục tôi tìm về với những bản ngã cố hữu trong ấu thơ, trên cánh đồng gió bấc, đẹp và nôn nao như vừa uống ly cafe sáng, non nao của sự trỗi dậy một điều gì đó.

Chuyên trang Việt Nam Xanh sẽ lần lượt đăng những sáng tác như vậy, trong một chuyên mục có cái tên tựa hồ như lạ như quen và gần gũi thân thuộc: Câu chuyện cuộc sống.

Chúng tôi xin phép các nhà văn được sử dụng lại tác phẩm của quý vị, để đồng hành cùng chúng tôi cổ vũ vẻ đẹp của thiên nhiên, đất nước, tâm hồn con người xứ này.

Trần Việt Dũng

 

'Cả thế giới tắt đèn 1 giờ bằng TQ xả thải trong 4 phút'

Chủ nhật, 31/03/2013 | 11:00
Dù mang tính nhân văn cao, có vẻ như Giờ Trái đất lại không thực sự mang lại hiệu quả, nhất là khi người dân không ý thức được việc tiết kiệm điện trong suốt những giờ còn lại của năm.

“Em ngược đường, ngược gió để yêu anh"

Thứ 2, 25/03/2013 | 14:31
Sương đã sống nhiều ngày như thế. Buổi sáng dắt xe ra cửa nắng, bụi, tắc đường, mệt mỏi với những con chữ vô hồn, những con người gần gũi mà xa lạ ở văn phòng. Tối chạy vội đi học và đêm thức đến 2 giờ sáng. Chiếc máy vi tính lúc nào cũng sáng đèn. Yahoo sáng. Blog sáng. Ánh sáng mờ mờ. Trên bàn toàn sách Văn học và từ điển tiếng Đức.

Một chiều ngược gió, tóc ngắn và ba lô

Thứ 5, 27/12/2012 | 23:44
"Hà Nội độ này vào thu đẹp lắm". Dòng cập nhật trạng thái vừa đăng lên, người ấn nút like đầu tiên là anh.