Bế con vào phòng ngủ, anh đặt nhẹ bé lên giường rồi hôn lên trán, lên mũi. Bỗng dưng khóe mắt anh cay cay, một giọt nước mắt rơi xuống má con khiến anh nghẹn ngào. Anh nhớ lại kết quả xét nghiệm ADN hồi chiều. Tay anh run run môi vẫn đặt lên trán con: “Ngủ ngon nhé con gái yêu của bố. Dù sự thật thế nào bố vẫn yêu con. Rất nhiều con nhé”.
Lặng lẽ đi ra phòng cách anh hồi tưởng lại câu chuyện của 6 năm về trước, khi Thư vợ anh vừa mới về làm dâu.
Thư trong mắt anh khi đó là người vợ ngoan hiền, biết lo lắng cho gia đình. Khi đó anh tự hào lắm, đi đâu anh cũng khoe với mọi người anh có cô vợ xinh đẹp, giỏi giang. Anh luôn nhận mình là người chồng may mắn.
Nhưng rồi tất cả bỗng chốc tan tành khi hôm đó, khoảng đầu năm 2010, khi đi làm về Thư chạy vào ôm anh khoe: ‘Em nhé! Em được cử đi học ở nước ngoài anh nha”. Anh nghe thế vừa mừng, vừa lo. Anh mừng cho vợ mình giỏi giang, nhưng thương cho bé Suri vừa mới tròn 7 tháng tuổi nếu thiếu hơi ấm mẹ khi còn quá bé con anh biết làm sao?
Suốt một tuần sau đó, trong khi vợ anh vui vẻ chuẩn bị quần áo, anh lại sống trong lo âu. Anh từng tha thứ cho cô khi ngày yêu nhau, cô từng phản bội anh một lần khi lên giường với người cũ. Ngày đó, vì quá yêu mà anh chấp nhận tha thứ, chấp nhận làm kẻ đến sau. Từ đó tới khi cô nhận quyết định đi học anh chưa một lần nhắc lại.
Nhưng rồi sự khuyên nhủ của anh, gia đình anh, gia đình vợ cũng không giữ lại nổi cô gái cá tính như vợ anh. Hơn 1 tháng sau khi nhận quyết định, cô lên đường sang Anh để học tập, làm việc. Ngày đi, cô ấy đã bế con rất lâu. Hình ảnh người mẹ ôm ấp, hôn hít con nơi sân bay khiến anh ám ảnh vô cùng.
Còn anh, khi máy bay khuất sau màn mây, những giọt nước mắt thi nhau rơi “Vậy là vợ đã đi thật rồi”. Anh chẳng thể làm gì nối khi đêm nào cũng sống trong khắc khoải, đợi chờ. Có những đêm anh thức trắng trông con ốm, sốt. Anh tự hỏi hiện tại cô đang làm gì? Cô