Khi rời khỏi nhà chồng Hạnh ôm mặt khóc nức nở, việc chia tay lão chồng không làm cô đau đớn khi phải rời xa người mẹ chồng cô đã gắn bó hơn 10 năm ấy. Trong suốt 10 năm qua, cô đã coi bà như chính mẹ đẻ của mình.
Nguyễn Thị Hạnh (SN 1982) sinh ra ở vùng quê Tân Kỳ, Nghệ An. Từ nhỏ, Hạnh mồ côi mẹ, cô sống cùng người cha nát rượu. Dù thế, cha cô khi tỉnh táo vẫn một mực bắt Hạnh phải học hành, lớn lên bằng bạn, bằng bè. Ngày Hạnh vào cấp 3 cũng là ngày cha cô đi bước nữa.
Ngày từ giã cảnh sống “gà trống nuôi con” cha Hạnh có đưa cho con gái 1 chỉ vàng, ông dặn Hạnh rằng, cô phải ráng học tốt vào Đại học, đó là món quà cuối cùng mà ông có thể cho cô. Sau đó, cha cô cùng người vợ mới vào Nam sinh sống, để Hạnh một mình bơ vơ trong căn nhà ấy.
Hạnh chuyển về Vinh sống cùng ông bà nội. Dù thế, cô vẫn không giận cha mình, cô mong ông có cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Sau 3 năm, cha Hạnh có thêm 2 người con trai sinh đôi mới. Hạnh đỗ Đại học ra hà Nội sống. Cũng chính từ đây cô quen với Đạt, một chàng trai người Hà Nội học cùng lớp. Thấu hiểu cho hoàn cảnh của Hạnh, Đạt bảo Hạnh về nhà mình sống. Mới đầu, Hạnh giật mình vì lời đề nghị có phần vội vàng này, nhưng sau này cô mới biết, Đạt sống với người mẹ già ngày ngày bán xôi. Còn anh đêm nào cũng ra công trường trực cùng với bố mình.
Hỏi ra, Hạnh mới hay, bố mẹ Đạt ly hôn cách đây hơn 10 năm do tính tình không hợp nhau. Đạt sống với cả bố lẫn mẹ. Ban ngày anh ở cùng mẹ, đêm đến lại ra công trường trực, ngủ cùng bố.
Cũng từ đây, hai người nảy sinh tình cảm. Hạnh thầm yêu Đạt và quý mẹ anh như chính mẹ đẻ của mình vậy. Đáp lại, mẹ của Đạt cũng coi Hạnh như dâu con trong nhà. Trong những năm sống cùng, bà không lấy của cô một xu nào. Bà cũng nói thẳng chỉ cần Hạnh ngoan, kèm Đạt học hành, lo lắng hết việc nấu nướng giặt giũ trong nhà, bà sẽ không lấy tiền.