Cô giáo cắm bản
Na Hang (Nà Hang) tiếng dân tộc có nghĩa là “miền đất cuối” của tỉnh Tuyên Quang. Là một nơi vùng sâu, vùng xa thiếu thốn đủ điều và cái đói, cái nghèo luôn thường trực bao trùm địa phương này.
Cô giáo Nông Thu Hoài trên bục giảng
Ở trung tâm thị trấn Nà Hang, công tác giáo dục những xã, bản ở nơi núi rừng sâu thẳm thì sự học của con em đồng bào dân tộc khổ chăm bề.
Từ trước đến nay, công tác giáo dục tại các trường vùng sâu, vùng xa luôn là thách thức đối với ngành Giáo dục. Cơ sở vật chất thiếu thốn, giao thông cách trở, trình độ dân trí thấp... là những khó khăn thường trực các thầy, cô giáo phải đối mặt. Tuy nhiên, vất vả gian nan hơn cả vẫn là những cô giáo trực tiếp đứng lớp ngày ngày mang cái chữ đến với con em đồng bào dân tộc.
Men theo những con đường đá núi hiểm trở, chúng tôi tìm đến điểm trường thôn Bản Bung, xã Thanh Tương, huyện Nà Hang (Tuyên Quang), trong ngày cả nước đang hân hoan chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Trong căn phòng học dựng tạm bợ, giọng nói của một cô gái trẻ trầm bổng những tiếng I, T khiến chúng tôi chăm chú theo dõi. Đó là cô giáo Nông Thu Hoài, một cô giáo cắm bản đang dạy tại điểm trường Bản Bung
Cô Hoài ân cần chỉ bảo các em học sinh
Tuổi còn rất trẻ nhưng trông Hoài có vẻ già dặn hơn so với lứa tuổi của mình. Nước da ngăn ngăm đen, giọng nói trầm bổng và đôi mắt cô luôn toát lên những ánh nhìn tươi sáng.
Trao đổi với chúng tôi, cô Nông Thu Hoài chia sẻ: “Sau khi tốt nghiệp trường Trung cấp Sư phạm Hà Giang, năm 1988, em lên nhận công tác tại huyện Quản Bả (Hà Giang) được 3 năm. Đến năm 1990, được chuyển về dạy tại trường Tiểu họ