Có lẽ suốt 8 năm qua sống cùng mẹ chồng tôi chưa một lần hiểu bà, tôi luôn hằn học cho rằng bà chẳng thương yêu gì nàng dâu mà chỉ thương con đẻ của mình. Những lời bà nói, nhiều khi khiến tôi nghĩ rằng đúng kiểu “khác máu tanh lòng”. Tôi luôn tìm cách chống đối mẹ chồng, thậm chí là nói xấu, kéo chồng về phía mình.
Ngày tôi và anh yêu nhau mẹ anh một mực phản đối, bà chê tôi là con gái thành phố không làm được tích sự gì. Thậm chí bà còn nói với anh lấy tôi về anh làm sao đủ sức chiều chuộng, hầu hạ đứa con gái suốt ngày chỉ biết ăn diện như tôi. Nói thật khi đó, tôi chỉ nghĩ làm sao để tôi cưới được anh để có cơ hội chứng minh cho bà thấy tôi không như bà nghĩ.
Yêu nhau được 2 năm, mặc sự phản đối của mẹ chồng, chúng tôi vẫn cưới nhau. Rồi mọi chuyện thay đổi khi tôi sinh cháu nội đầu tiên, bà chuyển hẳn lên sống cùng vợ chồng tôi. Bà nói, bà chỉ có hai đứa con là chồng tôi và cô út hiện đang sống ở Đức “Mẹ già rồi giờ mẹ chỉ muốn ở gần con cháu mà thôi”.
Cũng từ ngày sống cùng bà, tôi dần nhận thấy mình đôi khi quá đáng tới ích kỷ. Mẹ chồng tôi mới ngoài 50, nhưng bà vô cùng trẻ trung, suy nghĩ hiện đại. Cách bà sống bà chăm cháu khiến tôi phải vô cùng nể phục. Bà có nguyên tắc và vô cùng khoa học. Đôi khi thấy tôi làm điều gì không vừa lòng, bà sẵn sàng góp ý mà không quan tâm tới phản ứng của tôi như thế nào.
Thế mà thời gian qua, tôi cứ nghĩ bà đã dùng số tiền vợ chồng tôi đưa để giấu giếm cho cô Út (Ảnh minh họa).
Dù biết là thế, nhưng không ít lần tôi vẫn đôi co với mẹ chồng để bảo vệ ý kiến của mình. Thậm chí những lúc bà góp ý với tôi có mặt chồng ở đó, tôi khóc lóc, giận dỗi ra mặt. Điều đó khiến chồng tôi vô cùng khó xử. Có hôm tôi dẫn đám bạn cùng cơ quan về nhà ăn cơm, ăn xong chúng tôi lại kéo nhau đi hát mà quên mất nói với bà một câu. Cứ thế, tôi quên mất đống bát đũa chưa dọn, con