Đó là hoàn cảnh của em Lê Minh Phụng ở xóm Sơn Lĩnh 1, xã Thanh Lâm, huyện Thanh Chương (Nghệ An). Mặc dù vậy, em vẫn cố gắng vươn lên học tập, với hi vọng thực hiện ước mơ trở thành vận động viên cờ tướng.
Vượt qua những con đường núi đất đỏ, chúng tôi tìm về thăm em, trong một ngôi nhà nhỏ lụp sụp, còn phủ “lớp áo ngoài” bằng mành đan lá mía, chẳng có một vật dụng nào đáng giá ngoài chiếc bàn và những quyển sách nơi em Phụng ngồi học bài.
Theo người dân địa phương kể lại, không giống như các bạn bè cùng trang lứa, Phụng lớn lên trong tình cảnh thiếu thốn cả tình thương yêu của bố lẫn mẹ. Năm 2002, mẹ em là Lê Thị Hương Trà phát hiện bị bệnh ung thư khi đang mang thai Phụng. Sợ ảnh hưởng đến thai nhi nên người mẹ này không dám uống thuốc, một mình vật lộn với những cơn đau cho đến lúc sinh con.
Em Phụng bên góc học tập của mình.
Sau khi sinh em ra được hai năm thì mẹ mất, để lại đứa con thơ dại cho chồng. “Cảnh gà trống nuôi con” với bao vất vả cực nhọc, cha của Phụng vẫn gắng chăm sóc đứa con thiếu mẹ. Năm Phụng lên 10 tuổi, bố lập gia đình mới, gửi em vào trại trẻ mồ côi. Thương cháu, ông Lê Hồng Nhị (ông ngoại Phụng) lại đón về ở cùng.
“Tội thằng Phụng lắm! 2 tuổi thì mất mẹ, 10 tuổi thì bố gửi nó vào trại mồ côi để đi bước nữa. Ông bà nội cũng không đem về nuôi. Dù sao thì nó cũng là giọt máu của nhà mình, nên vợ chồng tôi mặc dù đã 65 tuổi nhưng vẫn phải đón cháu về sống cùng.
Ở với chúng tôi thì thiếu thốn trăm bề, nhiều lúc cơm cũng chẳng được ăn no, áo quần cũng chẳng có mà mặc cho tử tế. Nhìn cháu mà tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong”, ông Nhị tâm sự.
Nhìn cơ thể gầy gò ốm yếu, nhỏ bé của em, chúng tôi không khỏi ngạc nhiên khi được em cho biết năm nay Phụng đã là học sinh lớp 8A, trường THCS Thanh Lâm, huyện Thanh Chương (Nghệ An).