Trong mắt người thân Tiềm sống ra sao?
Đi sâu vào vùng quê, với bụi bám trắng từ đầu đến chân, chúng tôi về đến thôn Kim Bào, xã Duy Tân, huyện Kim Môn, tỉnh Hải Dương vào một chiều giữa tháng 4/2015, gặp ông Nguyễn Văn Vạn (SN 1950), cha của tử tù Nguyễn Đức Tiềm. Con trai ông Vạn đã từng là nỗi khiếp sợ của người dân địa phương, khi họ nhận được thông tin, y “xuống tay” tàn ác cướp đi mạng sống của nhiều người. Ngôi nhà nằm sâu trong ngõ, bên cạnh những đống gạch đổ nát, chúng tôi được giới thiệu, người đàn ông trong nhà là ông Vạn, cùng đứa cháu trai duy nhất không may bị bại não, 6 tuổi nhưng vẫn chưa thể nói được gì.
Ông Nguyễn Văn Vạn trải lòng cùng PV.
Điều làm chúng tôi bất ngờ không phải là gia cảnh bi đát của ông Vạn mà vì nhìn thấy những bằng khen, huân, huy chương được treo ở những nơi trang nghiêm nhất của ngôi nhà. Đó là thành quả trong suốt thời gian ông Vạn tham gia công tác trong quân đội, từ kháng chiến chống Mỹ ở chiến trường B5 Đường 9 Quảng Trị. Nỗi đau của người cha, ở chặng cuối của cuộc đời, không thể an dưỡng tuổi già, vẫn còn đau đáu nỗi lo cho đứa con trai đang chờ ngày trả án, cho đứa cháu nội khờ dại... thể hiện rõ trên khuôn mặt ông.
Quá trình trò chuyện, chúng tôi cảm nhận được nỗi thất vọng của người bố đối với người con trai duy nhất là tử tù: “Tôi không trách móc gì Tiềm, bởi chuyện đã rồi, con dại cái mang. Tôi chỉ tiếc bao công lao, từ ngày chiến đấu đến lúc nuôi nó ăn học đổ xuống sông xuống biển. Tôi làm ruộng, nuôi cá, gà, kinh tế không khá giả nhưng vẫn cố chăm lo cho bốn đứa con học hành đàng hoàng, đứa nào cũng có bằng đại học”. Chỉ tay lên tường, nơi treo những bức ảnh cưới của các cô con gái, ông Vạn kể tiếp: “Con gái tôi, đứa nào cũng có gia đình ở xa, công việc đều ổn định. Chỉ có thằng Tiềm ra nông nỗi như vậy, nó bôi nhọ cả gia đình. Nghĩ lại, thấy thương con