Chào mọi người,
Tôi rất ngại chia sẻ tâm sự của mình cho mọi người xung quanh. Thế nhưng, bây giờ tâm trí tôi rất hoang mang và mang nặng cảm giác tội lỗi với người mẹ chồng đã quá cố của tôi. Ở nhà dù đông người nhưng tôi không thể chia sẻ nỗi lòng của mình với ai. Chỉ mong khi nói ra những điều này, mọi người sẽ hiểu được lòng tôi lúc này.
Tôi lấy chồng gần 30 năm nay. Ngày đầu mới về nhà chồng, tôi cũng như bao nàng dâu khác đều sợ và e ngại với bố mẹ chồng. Mẹ chồng tôi trong ấn tượng ngày làm dâu đầu tiên là khó tính và hay soi mói.
Hôm đầu tiên ở nhà chồng, mới 4 giờ sáng, mẹ tôi đã lấy gậy gõ cạch cạch ngay chân giường của vợ chồng tôi để thức con dâu dậy làm việc nhà. Còn những bữa ăn đầu tiên, nếu tôi dám bới bát thứ hai là y như rằng bị mẹ chồng liếc xéo ra ý nhắc nhở.
Ngay bữa cơm đầu làm dâu, tôi ngồi đầu nồi và tay liên tù tì bới cơm cho đại gia đình 10 người nhà chồng. Hết người này người kia cứ đưa bát cho tôi xới dù bát cơm khi đó cơm thì ít mà khoai sắn độn vào phần nhiều. Tôi chỉ kịp ăn một bát cỏn con rồi lại vội vàng theo mẹ chồng ra đồng cấy hái.
Ngày nào cũng thế, cứ 4 giờ là tôi phải dậy làm việc nhà và nấu bữa sáng cho cả gia đình nhà chồng, nếu không kiểu gì mẹ chồng tôi cũng quát cho ầm ĩ xóm láng, không dám mở mặt nhìn ai.
Đến bây giờ khi nhận được di vật mẹ chồng để lại, tôi mới thấy xót thương và tội lỗi vô cùng. Ảnh minh họa.
Tôi ngoài thời gian đi dạy ở trường (tôi làm giáo viên cấp 2 trong xã), hễ về nhà đặt túi sách xuống là xắn quần chạy đi làm việc nhà và việc đồng. Có mùa gặt gái, sáng tranh thủ dậy sớm đi gặt, gặt xong 1 ruộng khoảng 7 rưỡi lại tất tả về mặc đồ đi dạy. Dạy xong lại vội vàng về gánh lúa về nhà rồi cả trưa đội nắng ra đồng gặt hái. 2 giờ chiều lại vội vàng đi dạy và 5 giờ tiếp tục về đi gặt đến 9 giờ đê