Nói ra chắc mọi người sẽ cười nhạt tôi vì đường đường một đại gia giàu có nhất cả thành phố này mà Tết chẳng biết làm gì, đi đâu và chơi với ai.
Cũng bởi tại mọi thú vui hay trò trống trên đời này tôi đều đã nếm trải qua hết rồi. Đi du lịch ư? Khắp Đông Tây, Nam Bắc, Á, Âu, năm châu tôi đều đặt chân đến hết. Mà tính tôi vốn thích khám phá, nơi nào đi một lần rồi chẳng muốn đến lần hai.
Về quê ư? Quê tôi chính ở thành phố này. Bố mẹ tôi mất gần chục năm rồi, giờ đón Tết tại nhà thì quá là nhàm chán. Chẳng nhẽ cứ chôn chân chờ người ta ăn Tết xong rồi lại quay đầu lại với công việc. Vài ba năm nay tôi đều rơi vào trạng thái “Chẳng biết làm trò gì cho vui vào ngày Tết cả”.
Năm kia, có ông bạn thân hiến kế cho chơi Tết khắp các vùng miền dân tộc trong nhà luôn. Thế là tôi chơi thật, có trò mới nên vui cả năm, năm sau làm việc hăng, suôn sẻ hẳn.
Năm ấy, tôi mang luôn 10 cái tết của 10 dân tộc về nhà. Nhiều quá nên tôi chỉ chọn làm Tết 3 dân tộc, theo chuẩn cả phong tục của họ đấy. Dân tộc tôi chọn là nhóm sống ở vùng núi xa xôi, họ rất coi trọng ngày Tết nên Tết được tổ chức rất linh đình với đầy đủ các tục lệ của cha ông truyền lại từ xưa.
Năm vừa rồi, chả có gì chơi, tôi phải mò mãi ra cái trò biếu quà Tết bằng vàng. Mà thứ vàng tôi tặng khách quý cũng phải độc. Ảnh minh họa.
Tôi chả làm đại khái đâu, làm thế ai gọi là chơi Tết. Tôi phải tìm người dân tộc, phải trả tiền mời họ về nhà mình chuẩn bị chu tất các thủ tục, đồ vật cúng tế. Khó nhất là mời thầy cúng vào đúng ngày Tết, họ không cần tiền mà họ muốn được ở gần gia đình và bản làng vào ngày lễ Tết. Tôi phải bỏ gần 100 triệu mới mời được họ về làm lễ. Mấy cái Tết dân tộc gộp lại cũng mới bằng một cái Tết chính của dân tộc Kinh, tốn kém và mất công sức hơn cả.
Nghĩ phải làm cho khác người nên năm đó tôi