Bởi, Cẩm Nhung thời đó chính là “nhân vật quan trọng nhất” của các đêm nhảy. Khách tới dẫu không nàng hoa khôi nhảy cùng bài nào, nhưng cũng thích nhìn thấy cô bé “Bắc kỳ xinh xắn” đó có mặt, lướt như “tiên nữ” trên sàn nhảy.
Bên ngoài vũ trường luôn có hai người phụ nữ lớn tuổi đứng “canh me” trung tá Thức. (Ảnh minh họa)
Vung tiền tìm người đẹp mất tích
Tất nhiên, sự vắng mặt này của Cẩm Nhung đã khiến cho một trong hai nhân vật chóp bu là trung tá Trần Ngọc Thức và lão Đại Lợi (đã nhắc đến trong các kỳ báo trước) lồng lộn lên. Nhưng tại sao chỉ một một? Điều này có lẽ trung tá Thức đã có câu trả lời ngay trong nửa giờ đầu, lúc vũ trường bắt đầu “tuộc nê” (tua nhạc để nhảy, đây là từ chuyên môn dành cho dân chơi vũ trường và các vũ nữ).
Trong thời gian tuộc nê, lão trung tá Thức ngồi chậm rãi uống rượu. Đối thủ của lão ta là lão Đại Lợi cũng trong tình trạng như vậy. Hai người ngồi ở hai bàn khác nhau, nhưng đều có một mục đích chung, là chờ để được ôm tấm thân nõn nà, đầy quyến rũ của Cẩm Nhung, lướt theo điệu nhạc và “boa” cho người đẹp.
Tuộc nê được khoảng 25 phút, bỗng dưng trung tá Thức đứng bật dậy, bước ra khỏi cửa vũ trường trước sự ngạc nhiên của lão Đại Lợi.
Đặc biệt là trước khi đi, lão trung tá Thức đã kịp gọi tài pán vũ trường (người quản lý vũ nữ) tên Vân tới, nhét cho một cọc tiền và dặn nhỏ cô nàng là đem tiền này chia đều cho các vũ nữ đang nhảy ở vũ trường đêm ấy, mỗi người một phần, coi như món quà đặc biệt của ngài “quan năm” (cầu vai trung tá Thức có năm hoa mai bạc).
Việc vắng mặt đột ngột của hoa khôi vũ trường Cẩm Nhung đêm hôm đó, và sự rút lui sớm của lão trung tá Thức mặc dù rất kỳ lạ nhưng chỉ làm cho lão Đại Lợi khó hiểu chút ít.
Thế nhưng, phải đến 10 phút sau, khi lão trung tá Thức