Anh còn nhớ không những ngày thời yêu nhau nhàn rỗi của hai đứa sinh viên xa quê, con đường xao xác lá me bay mà anh phải chậm lại trên vòng quay chiếc xe đạp để em kịp ngước nhìn, nắm lấy những chiếc lá rơi
Qua 8 năm mùa lá rụng, cuộc sống làng mạnh, vô tư ngày nào cũng lùi vào dĩ vãng đằng sau, chỉ còn lại trong ký ức còn hiện tại cuộc sống cơm áo gạo tiền đã dẫn chúng ta đi qua những bước đường gập ghềnh đầy gian nan, chúng ta không còn nhiều thời gian dành cho nhau vào những buổi chiều hè lang thang trên con đường kỷ niệm, không còn những cảnh anh đàn em hát vào mỗi đêm trăng sáng bên hiên dãy nhà trọ nghèo nhưng đầy tình sinh viên.
Còn nhớ lúc đó, anh đã nói với em rằng: “mai mốt khi chúng ta về chung sống một nhà, anh sẽ cố dành dụm tiền xây một căn gác nhỏ để mỗi ngày khép lại, anh và em lại được ngồi bên nhau ăn bánh, uống trà và em hát anh đàn cho cuộc sống bớt khô khan”.
Những năm đầu cưới nhau về, hai vợ chồng mình còn thường xuyên tâm sự, trao đổi tình cảm công việc, chuyện vui của con, nào hôm nay ở nhà con đã biết lật, biết bò, hay con biết cười duyên, bập bẹ gọi ba ba..., cũng từ lúc có con, công việc em và anh thêm phần bận rộn, phải lo kiếm tiền, vừa lo việc nhà.
Con nhỏ, anh cũng thường giúp đỡ em công việc mỗi khi về đến nhà như trông con, lau nhà, giặt đồ... anh còn nói những câu rất đỗi yêu thương: “Hạnh phúc là điều có thể vô cùng cao sang, cũng có khi vô cùng đơn giản, em hãy vì anh, vì gia đình nhỏ của chúng ta mà đôi lúc chịu hy sinh, thiệt thòi một chút em nhé!”.
Em biết anh hay nói thế vì em là một đứa con gái cứng đầu, sống phóng khoáng, vốn chằng biết chịu khó, chẳng kiên nhẫn, sống vô tư làm điều mình muốn, ăn món mình thích. Công việc đi nhiều, nên bạn bè cũng nhiều, em ít chia sẻ với ai, nhưng anh vẫn luôn kiên trì từ từ đã thay đổi em thành một người khác, biết chịu thương chịu khó và dần dần em biết hy sinh, sẻ chia để cho gia đình, tổ ấm củ