Sau gần một năm yêu đương, hò hẹn, chúng tôi mới đi đến kết hôn. Cưới nhau được 4 năm, có đủ cả con gái con trai, tôi cứ nghĩ mình đã có một gia đình hạnh phúc: Chồng làm chủ một công ty máy tính ăn nên làm ra, tôi công việc ổn định, các con khỏe mạnh, xinh xắn. Đời người phụ nữ còn mong gì hơn thế nữa.
Bạn bè cùng lứa, gặp tôi ai cũng bảo số tôi may mắn mới gặp được người đàn ông mẫu mực mà giỏi giang như chồng tôi. Tôi cũng từng nghĩ vậy.
Trong suốt cả khoảng thời gian yêu nhau cho đến khi về sống chung, tôi chưa khi nào phải giận chồng lấy nổi nửa ngày. Bởi chồng tôi hiền lành, lấy dĩ hòa vi quý làm đầu chỉ cần tôi hơi giận chút là anh đã tìm cách xoa dịu.
Thêm nữa, anh cũng chẳng có tật gì khiến tôi phải muộn phiền. Không rượu chè, cờ bạc, không đàn đúm bạn bè và đặc biệt rất quan tâm đến vợ. Chẳng sinh nhật nào của vợ mà anh không tặng quà, không ngày lễ nào anh quên mua hoa cho vợ.
Đêm đó, chúng tôi nói chuyện rất nhiều và trước khi ngủ, anh còn nhắn vào tin nhắn của tôi một dòng mà đến giờ tôi vẫn còn chết điếng: ‘Vợ ơi, anh không thể sống thiếu... anh ấy’. Ảnh minh họa.
Dù mọi chi tiêu của gia đình và của vợ đều là do anh chu cấp nhưng không vì thế mà anh phó thác việc nhà cho tôi. Ngày đi vắng thì thôi chứ cứ ở nhà là thể nào anh cũng hăng hái vào bếp nhặt rau, thái thịt, lau dọn nhà. Chẳng có việc gì anh coi là việc đàn bà mà không đụng tay vào bao giờ.
Đặc biệt, trong khi tôi đã phải chứng kiến bao bạn bè phải khổ sở vì thói trăng hoa của chồng, bao gia đình tan nát vì chồng ngoại tình thì với bản thân mình tôi chưa một lần phải mảy may lo lắng. Bởi lẽ, anh ngày nào cũng hết giờ là về nhà, điện thoại máy tính thì vợ chồng dùng chung. Anh chẳng thân thiết với bạn nữ nào, cũng chẳng chơi với cô đồng nghiệp nào.
Bạn thân duy nhất của anh là anh bạ