Em và chồng cưới nhau được 5 năm nay, có với nhau hai mặt con nhưng rồi cuộc hôn nhân đang hạnh phúc, bỗng đi vào bế tắc. Cũng bởi khi yêu em cứ nghĩ mọi thứ màu hồng, nhưng rồi khi cưới về em mới hay anh không hề tốt như em biết. Anh vô tâm, trẻ con và chẳng còn yêu thương em như trước nữa.
Em vốn là cô gái con gia đình bố mẹ đều là công chức, còn bố mẹ anh là dân kinh doanh. Chúng em đều tốt nghiệp cao đẳng, nhưng khi mới ra trường em trót mang bầu nên buộc phải tính chuyện cưới xin. Bố mẹ em khi biết chuyện buồn lòng vô cùng. Bố em nói “Dại này con tự gây ra nên con phải thẳng thắn sửa lỗi của mình. Người ta đã đồng ý cưới, nên con phải cố gắng sống cho phải đạo với gia đình người ta”.
Cứ nghĩ sau một đám cưới đời em sẽ sang một trang mới, hạnh phúc và yêu thương hơn. Nhưng nào ngờ, cưới về em mới hay, anh còn trẻ con và sống thiếu trách nhiệm vô cùng. Có vợ bầu, anh vẫn thường xuyên tụ tập bạn bè, mình em chịu vất vả chăm cho cái thai trong bụng. Ngoài ra, việc nhà cơm nước tắm giặt em đều phải nai lưng ra làm. Khi em nhờ anh, anh kêu mệt. Thậm chí, anh còn mách với mẹ là em hay sai bảo anh việc lặt vặt trong gia đình.
Mẹ chồng em bênh con trai lắm, thấy con trai kêu mệt là mắng em xa xả: “Nó đi làm về mệt rồi, cô để cho nó nghỉ ngơi tí đi. Đàn bà gì mà lười, động tí là kêu chồng, sai chồng”. Bà nói rồi thay quần áo đi tập tành Yoga, để mặc con dâu bầu 8 tháng lo hết việc nhà mà không chút thương xót.
Em đã khóc rất nhiều, chỉ mong sao anh thấu hiểu cho mình thì tốt biết mấy. Nhưng chồng em vẫn chứng nào tật ấy, dù vợ có nhẹ nhàng, nịnh bợ vẫn đi miết. Ngoài giờ làm ở cơ quan, anh đi đến 1-2h sáng mới mò về. Em nói thì anh mách mẹ, thế là em đành phải chịu đựng hết. Em không dám kêu van với ai, thậm chí không dám kể với bố mẹ mình, vì em sợ bố mẹ sẽ mắng em.
Rồi một ngày khi em đang khệ nệ bê chậu quần á