Một đời nằm ngửa sáng tác thơ ca
Bước vào ngõ của ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ, chúng tôi thấy một bà cụ gầy guộc, lưng còng, đôi mắt trắng đục ra đón chào. Đó là bà Hồ Thị Vân (SN 1942), trú tại xóm 12, xã Quỳnh Thạnh, huyện Quỳnh Lưu ( Nghệ An ).
Ngượng ngùng dẫn chúng tôi vào nhà, bà Vân xua tay: “Tôi cũng đang định nâng cấp ngôi nhà. Mặc dù có 2 mẹ con ở, nhưng mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, mà Cường thì như máy thời tiết ấy, cứ đổi trời là đau nhức khắp người”. Bà Vân thở dài. Cuộc đời bà là một chuỗi dài cùng cực, khốn khổ mà khó ai tin được.
Ngôi nhà cấp 4 đã xuống cấp là nơi ở của hai mẹ con bà Vân
Bà Vân tham gia thanh niên xung phong từ năm 1965, từng vác gạo, tải đạn trên dọc con đường Hồ Chí Minh lịch sử. Cho đến năm 1969, bà xuất ngũ, được cử đi học và sau đó chuyển về làm công nhân Nhà máy xi măng Bỉm Sơn (Thanh Hóa).
Lập gia đình muộn, 4 lần mang bầu nhưng chỉ 3 lần mẹ tròn con vuông, ấy thế nhưng nỗi đau cuộc đời cũng bắt đầu từ đó. Bởi có 2 người con của bà sinh ra đã dị tật. Trong đó nặng nhất là người con trai thứ Nguyễn Bá Cường (SN 1979) khi đôi chân tiêu biến khiến anh chỉ có thể nằm một chỗ không thể đi lại được.
Bà Vân lo lắng nếu mình chết đi thì ai sẽ chăm sóc anh Cường
Xoa bóp đôi chân bé tẹo, cong cứng của con, Bà Vân bảo: “Cường một đời nằm ngửa, không thể kê đầu vì đau cổ, không thể lật người vì sẽ đau nhức, đôi chân hơi chạm mạnh sẽ đau không chịu nổi”.
Vì thế, Cường là người con bà thương yêu nhất, cũng là người làm cho bà tự hào nhất. Bởi vì khuyết tật từ nhỏ nhưng Cường luôn cố gắng vươn lên để sống, luôn nghị lực làm tất cả mọi điều có thể làm được. Hơn hế