Nguyễn Thị Hằng (SN 1968, xã Đoan Bái, huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang) sinh ra và lớn lên trong một gia đình có gia cảnh hết sức khó khăn. Ở tuổi đôi mươi, cô lấy chồng và sinh một bé gái kháu khỉnh.
Những tưởng sau khi thành gia, lập thất cuộc sống sẽ đỡ khốn khó hơn, nào ngờ cái nghèo vẫn cứ đeo đẳng mãi. Nhìn chồng vất vả, con nheo nhóc, Hằng không đành lòng nên quyết định sẽ lên Lạng Sơn làm thuê một thời gian, kiếm vốn về phát triển kinh tế. Sau khi thuyết phục chồng đồng ý cho đi làm, Hằng khăn gói chuẩn bị cho chuyến đi định mệnh của đời mình.
Giữa năm 1993, Hằng theo người hàng xóm lên Lạng Sơn để làm công việc gánh hàng thuê. Người này đưa Hằng xuống nhà ga ở TP. Bắc Giang để bắt tàu lên đất Lạng.
Đến gần ga, người này dẫn Hằng vào nhà nghỉ tên “Hùng Thảo”, bảo nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai lên tàu đi sớm. Hằng tin tưởng người hàng xóm, lại mệt phờ sau cả rong ruổi nên lăn ra ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì không thấy người đi cùng đâu, kiểm tra số tiền mang theo trên người thì không còn một xu.
Hằng hoảng loạn, định đi tìm thì bị nhân viên nhà nghỉ ngăn lại, yêu cầu cô phải trả tiền thuê phòng. Trên người không còn đồng nào nên Hằng khóc lóc, xin xỏ họ cho mình về quê rồi sẽ thu xếp gửi tiền trọ sớm nhất có thể nhưng không được. Sau một hồi đôi co, chủ nhà trọ tỏ ra “xuống nước”, đồng ý cho cô trả tiền trọ sau nhưng có điều kiện.
“Em bị gã đi cũng lừa rồi, sao lại nhẹ dạ vậy? Anh cũng chẳng muốn khó dễ với em làm gì nhưng em biết đấy, nhà nghỉ này mở ra để cho khách thuê chứ không phải để làm từ thiện. Nhìn em cũng ngoan ngoãn, thật thà nên anh cũng không nỡ nặng tay. Bây giờ thế này, định lên Lạng Sơn làm thuê đúng không? Anh có người quen trên đấy, mối việc cho rất nhiều người rồi. Nếu thích lên đó làm, anh gọi điện bảo lãnh cho. Vé tàu anh sẽ mua giúp, sau này làm được tiền, gửi người quen trả anh là được”, Hằng nhớ lại những lời tên chủ nhà nghỉ nói.