Bố! Khi con ngồi viết những dòng này cũng là khoảng thời gian con đang phải gấp rút hoàn thiện hồ sơ xin việc tại cơ quan mới. Những công việc photo, công chứng đơn giản này bỗng trở thành quá sức với con... Hình như nó còn trở thành nỗi ám ảnh của con suốt những năm tháng qua.
Hẳn bố rất giận khi nghe con nói rằng, con sợ nhìn thấy bằng Đại học , sợ nhìn thấy màu đỏ chói – cái màu mơ ước của hầu hết các sinh viên, sắc màu mà cả đời bố cố gắng giúp con dành được nó. Nhưng bố biết không, với con, màu đỏ ấy bỗng trở nên thật tồi tệ và đáng sợ biết bao. Mỗi lần cầm nó trên tay, cảm giác day dứt, thậm chí có cả sự tiếc nuối lại tràn ngập trong con.
Buổi sáng định mệnh ngày hôm ấy, khi đúng lúc con nhận được cuộc gọi từ người bạn thân thông báo rằng, nhà trường đang tổ chức trao bằng tốt nghiệp và các thầy đang xướng tên con. Con còn chưa kịp nở nụ cười thì nghe tiếng cô y tá hốt hoảng gọi tên mình. Con đã đứng tim, gần như không thở được. Cố gắng từng bước, con mới vào được giường bố nằm điều trị. Mắt bố nhắm nghiền, ngón tay mấp máy rồi chiếc máy theo dõi nhịp tim cứ chạy ngược lại đầy gấp gáp. “Bố ơi, hôm nay là con nhận bằng tốt nghiệp Đại học đấy. Bố mở mắt ra đi, bằng Đại học đấy bố ơi”, con không nhớ mình đã gào lên biết bao lần câu ấy.
Có lẽ, nếu con không đậu Đại học thì giờ mẹ đã không cô đơn... Ảnh minh họa.
Bác sỹ nói, vì bố lao lực bởi làm quá sức. Bố mất vì cơ thể quá yếu không thể chống chọi được với bệnh tật…
Ngày con nhận bằng Đại học cũng là ngày bố ra đi!
Nằm ở bệnh viện gần 1 tháng , thỉnh thoảng bố lại hỏi con sắp tốt nghiệp chưa. Đôi lần bố cứ nhắc đến tấm bằng Đại học. Bố nói, bố mong muốn được một lần nhìn thấy nó.
Bố bảo, khi nào khỏi hẳn bệnh, bố muốn ra Hà Nội để biết chỗ