Gửi anh M.T.B. - hành khách hạng Thương gia trên chuyến bay VN255 của Vietnam Airlines,
Tôi linh cảm rằng giờ này anh đã nộp phạt xong xuôi theo quyết định của Cảng vụ Hàng không miền Nam.
Số tiền 15 triệu có thể mua được một chiếc laptop cấu hình không đến nỗi nào, một chiếc xe máy cũ hoặc xấp xỉ 800 cân gạo Thái thơm ăn dè cả năm không hết. Mọi người cho rằng, đối với một người “khách V.I.P” như anh thì 15 triệu chỉ là “muỗi”, phải cấm bay suốt đời mới đủ răn đe.
Nhưng tôi lại nghĩ, nếu coi nhẹ vật chất, đề cao tinh thần thì hà cớ gì anh lại thẳng tay tát cô tiếp viên hàng không chân yếu tay mềm vì nghi ngờ cô ấy lấy trộm chiếc Iphone 6 Plus, hiện đang được bán với giá 14.990.000 đồng (phiên bản 16GB) tại TGDĐ?
Không tìm thấy điện thoại của mình, người khách hạng Thương gia đã "nóng nảy" tát nữ tiếp viên hàng không. Ảnh minh họa.
Sau vụ này tôi mới biết, hóa ra xung quanh mình có quá nhiều thám tử và fan cuồng của các tác phẩm trinh thám – tâm lý tội phạm. Cũng ngồi nhà lướt web như… tôi, nhưng thay vì căn cứ vào kết luận của cơ quan chức năng, nhiều bạn đọc lại dựa vào sự phong phú của tiếng Việt, bắt bẻ câu chữ và sử dụng mớ kiến thức có được từ truyện tranh Conan để “truy tìm thủ phạm”, nói trắng ra là đổ lỗi cho nữ tiếp viên hàng không bị “ăn tát”.
Nào là “hành khách phải tìm kỹ rồi mới sinh nghi”, nào là “chắc chắn có vấn đề rồi vì điện thoại đổ chuông (chờ) chập chờn”, nào là “lòng tham con người vô đáy”… -đúng kiểu lí luận victim-blaming [1] không thể “truyền thống” hơn.
Nếu không vì tình cảm đặc biệt dành cho anh B. hoặc ác cảm từ trước với khả năng phục vụ trên các chuyến bay thì nguyên nhân to lớn nào đã thôi thúc họ đứng về phía một vị khách không tắt điện thoại khi lên máy bay, đ