Trong tiếng Anh, VIP là viết tắt của "Very Important Person", Nghĩa tiếng Việt là "nhân vật rất quan trọng". Những người được gọi là VIP trong cách nhìn lâu nay ở Việt Nam là những người có vị thế trong xã hội ở cả ba lĩnh vực chính: chính trị, trí thức và kinh tế. Nhưng thực tế, danh từ VIP có lẽ được dùng nhiều hơn cho các doanh nhân, những người giàu nổi lên từ ngày đất nước đổi mới.
Cũng từ đó, theo tôi biết, ở Việt Nam sinh ra một thuật ngữ khá đặc biệt mà ở các nước khác hầu như không có: DOANH NHÂN VĂN HÓA. Thực tế ở Việt Nam cho thấy, thuật ngữ này sinh ra từ một số nguyên nhân.
Thứ nhất, nó sinh ra từ bản chất của một nền kinh tế: không có văn hóa thì kinh tế không thể phát triển bền vững. Thứ hai nó sinh ra từ sự đòi hỏi của xã hội đối với những doanh nhân phải có trách nhiệm tham gia vào các hoạt động văn hóa và thứ ba, nó sinh ra từ những hành vi thiếu văn hóa của không ít những người giàu mà xã hội thấy họ cần phải có văn hóa.
Có một thời gian rất dài, từ “trọc phú” gần như rất ít được sử dụng trong đời sống thường nhật của người Việt Nam. Nhưng sau khi có rất nhiều người giàu xuất hiện ở Việt Nam thì từ này lại được “hồi sinh” nhằm chỉ những người giàu nhưng lại mang một lối sống coi đồng tiền là trên hết. Họ đi những chiếc xe sang trọng nhất thế giới, họ xây những lâu đài diêm dúa nhất, họ tổ chức những sự kiện rùm beng nhất, họ phát ngôn những điều kỳ dị nhất...
Không ai cấm họ làm những chuyện đó vì đấy là tiền của họ. Nhưng họ hiện ra trong mắt mọi người chỉ là những trọc phú mà thôi bởi những hành xử của họ đối với con người và thiên nhiên. Một người dùng tiền như một thứ đặc quyền để phá hủy một vùng thiên nhiên cần được bảo tồn và xây một công trình tâm linh hay văn hóa thì đó cũng chỉ là một hành động phi văn hóa.
Không phải vị khách mang thẻ VIP nào cũng là một doanh nhân có văn