Những ám ảnh đầy nước mắt của người mẹ đơn thân
Có mặt tại đội 2 (xã Hà Lan, thị xã Bỉm Sơn, tỉnh Thanh Hóa) vào một ngày hè oi bức, ngôi nhà cấp 4 của gia đình bà Vũ Thị Lan (mẹ đẻ hung thủ Vũ Văn Thành, 23 tuổi) cô độc trong cái nắng chói chang như đổ lửa ngoài trời.
Gọi cửa mãi mà không thấy có tiếng ai đáp lại, vừa lúc quay xe ra định ra về, chúng tôi bắt gặp một người phụ nữ trùm khăn tay phủ xuống kín mặt, mặc bộ quần áo lao động, lầm lũi tiến lại gần. Đoán chừng người phụ nữ khắc khổ này là mẹ của Thành nên chúng tôi đã quay xe trở lại.
Trong căn nhà lụp xụp, những viên gạch đã bắt đầu mục dần theo thời gian, chiếc cửa sổ cũ kĩ phủ đầy rêu, dẫn ánh mắt của chúng tôi ra một khu vườn um tùm cỏ dại.
“Từ ngày Thành xảy ra chuyện, cô chẳng thiết gì đến dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc cây cối quanh nhà, ngoài thời gian ra ngoài làm việc kiếm tiền, cô thường sang hàng xóm chuyện trò cho khuây khỏa...”, người đàn bà lam lũ ngoài 50 tuổi nói như thanh minh, rồi bà cúi xuống giấu hai hàng lệ đang lăn dài.
Bà Lan kể, cuộc đời bà cũng có nhiều éo le, Thành sinh ra cũng không được chào đón như những đứa trẻ khác. Bà kể, thuở xưa bà là một cô thôn nữ xinh đẹp của vùng, biết bao chàng trai đến làm quen, tán tỉnh, nhưng bà vẫn không hề động lòng. Năm bà Lan tròn 18 tuổi, bà xin vào một công ty may mặc trên địa bàn rồi quen và yêu một người kỹ sư tỉnh ngoài.
Bà đã không ngần ngại trao cho người đàn ông đó thứ quý giá nhất đời mình, rồi suy sụp khi biết anh này đã hứa hẹn với một người con gái khác ở quê nhà. Khi người đàn ông đó cưới vợ, cũng là lúc cái thai trong bụng bà Lan đã lớn. Thành đã sinh ra trong một hoàn cảnh trớ trêu như thế.
Thành phải lấy họ mẹ, vì bố Thành không dám thừa nhận con trai để cho Thành có một tờ giấy khai sinh theo đúng nghĩa. Sau ngày ấy, bà Lan khép cửa lòng mình, không lấy ai, dù có nhiều người cũ