Tôi năm nay 35 tuổi, còn chồng tôi 37. Cả hai chúng tôi đều làm kế toán cho các công ty tư nhân và chúng tôi đã có hai con một trai, một gái khỏe mạnh, xinh xắn.
Nhìn vợ chồng tôi, ai cũng khen đẹp đôi. Tuy nhiên, ít ai biết rằng cuộc sống của chúng tôi thường xuyên căng thẳng vì những bất đồng trong chuyện mua sắm, chi tiêu.
Ngày mới lấy nhau, tôi rất hạnh phúc và nở mày nở mặt vì có người chồng thoáng tính. Vợ muốn mua sắm gì thì tùy ý chứ không bao giờ so đo. Tết năm đầu tiên sau khi lấy nhau, anh tự tay biếu bố mẹ tôi cả vài triệu đồng tiền ăn tết.
Chì vì chiếc ti vi mới mua mà chồng đuổi tôi ra khỏi nhà. Ảnh minh họa.
Tôi hạnh phúc khỏi phải nói nhất là khi trước đây từng chứng kiến chị gái khốn khổ vì anh rể keo kiệt. Tôi nhớ mãi vẻ đau khổ của chị gái khi kể về anh chồng căn ke cả tiền biếu bố mẹ đẻ.
Tuy nhiên, kể từ khi con trai đầu lòng chào đời, cuộc sống gia đình tôi bắt đầu khốn đốn vì thói tiêu hoang của chồng.
Anh quen lệ chỉ đưa có nửa lương, giữ nửa lương lại chi tiêu cá nhân như thông lệ ngày đầu mới về chung tổ. Mà anh cầm tiền đó cũng chỉ để hứng lên thì rủ bạn nhậu, thay đôi loa nghe nhạc, lên đời cái điện thoại di động.
Chi tiêu vung vít vậy nên lương vợ lương chồng cũng tròm trèm cả đôi chục triệu một tháng mà gia đình tôi lúc nào cũng rơi vào cảnh thiếu trước hụt sau, đặc biệt kể từ sau khi sinh con.
Giờ lại mới thêm em bé nữa, lương vợ chồng không tăng đáng bao mà chồng tôi vẫn thói nào tật ấy, ném hầu hết lương vào mấy đồ công nghệ cao hoặc ăn nhậu với bạn.
Trong khi đó, tôi thì tháng nào cũng phải vay tiền bà ngoại hay bạn bè để mua sữa cho con, cho bé đi tiêm chủng...
Cứ nhớ đến cảnh chồng đốt cả nửa tháng lương vào chiếc bình pha cocktail t