Tôi sinh ra ở một miền quê nghèo thuộc tỉnh Nghệ An. Nhà tôi ở tít trong một xã vùng núi, xung quanh bao bọc là núi đồi, cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn và lạc hậu.
Năm lên cấp 3, tôi phải ở trọ để đi học cho tiện vì nhà tôi cách trường 13 cây số. Lần đầu tiên xa nhà, tôi nhớ quê, nhớ cha mẹ, nhớ cây cối trong vườn mà ở nhà ngày nào tôi cũng leo trèo hái quả ổi, quả khế ăn ngay trên cây, nhớ cả đàn chó con mới sinh... Tất cả khiến tôi lúc nào cũng đau đáu mong cho đến cuối tuần để được cha đón về nhà.
Có lẽ khoảng thời gian ở trọ đó, tôi ám ảnh và buồn nhất là mỗi buổi chiều, khi trời nhá nhém tối. Khoảng thời gian đó, nếu như ở nhà sau khi ăn xong tôi sẽ được cùng cha mẹ ngồi xem ti vi 30 phút rồi mới vào bàn học bài. Đó là khoảng thời gian tôi được cha mẹ hỏi han và kể mọi thứ chuyện trên đời.
Tôi là con út quen được cha mẹ chiều từ nhỏ. Nhà dù nghèo nhưng lúc nào mẹ tôi cũng phần những thức ngon cho ăn. Khi còn ở nhà, cứ đi học về là tôi đã được mẹ bê cho mâm cơm nóng hổi rồi thúc giục ăn. Từ khi xa nhà trọ học, tôi phải tự túc hoàn toàn.
Phòng trọ ở đối diện cổng trường. Hồi đó, cứ khoảng 11 giờ 30 tan học là tôi chạy ù về nấu nướng để kịp giờ học buổi chiều. Tôi ở cùng một cô bạn nhà cũng cách trường 10 km. Nhiều khi đồ ăn không còn, hai đứa chỉ kịp ăn bát cơm nóng chan với nước mắm rồi vội vã chợp mắt để đi học tiếp.
Nhà xa lại nghèo hơn so với các bạn học cùng ở vùng thị trấn, cứ đầu tuần xuống phòng trọ là hai đứa được bố mẹ chuẩn bị cho đồ ăn cả tuần từ rau củ, trứng, cá khô... và 20 nghìn tiêu cả tuần. Nhiều khi đồ ăn hết, nước mắm hết, tiền cũng hạn hẹp, hai đứa nghĩ ra cách chưng cá kho với muối và cho thêm nhiều nước vào để làm nước mắm. Trưa nào về muộn lại vội để đi học chiều, hai đứa chúng tôi chỉ kịp cho thêm ít dầu vào nước mắm tự chế nấu nóng lên trên bếp ga mini rồi ăn vội vàng.
</