Tôi và anh kết hôn hơn 3 năm. 3 năm không phải là thời gian dài nhưng cũng đủ để chúng tôi trải qua bao cung bậc cảm xúc. Lấy nhau khi cả hai chỉ có bàn tay trắng, chưa có chút gì làm của ăn của để, chúng tôi phải tiết kiệm từng đồng để sắm sanh những vật dụng đơn giản nhất trong nhà.
Từ bát đũa, bếp, tủ lạnh, cái quạt đến chăn chiếu, tất cả tôi và anh đều dẫn nhau đi mua để sống cho đúng nghĩa là căn phòng nhỏ của một cặp vợ chồng.
Gia đình hai bên đều khó khăn, vợ chồng lại tự lập nghiệp ở Hà Nội nên 1 năm đầu tôi với anh bàn nhau kế hoạch chưa dám sinh con. Sau 1 năm tiết kiệm và chăm chỉ làm thêm, chúng tôi đã sắm được những vật dụng thiết yếu trong nhà, tủ lạnh, ti vi, điều hòa, nóng lanh, bếp... Kể ra thì mọi người sẽ cười nhưng với chúng tôi, đó là cả thành tích đáng trân trọng khi 1 năm có thể mua sắm vật dụng đến gần trăm triệu đồng.
Nhiều khi, vì muốn có thể mua được những thứ thiết yếu đó và không tiêu hoang phí vào tiền lương, tôi phải dùng thẻ visa để sắm vật dụng trước, rồi nhận lương tháng sau trả lại. Hai vợ chồng cứ sống kham khổ từng ngày như vậy. Có những lúc, hai vợ chồng không có một đồng trong người, tôi đành mượn tạm bạn bè 100 nghìn để mua đồ ăn cho vợ chồng trong... 1 tuần, chờ đến ngày cuối tháng nhận lương trả lại. Khó khăn là thế nhưng vợ chồng tôi vẫn luôn vui vẻ bên nhau nên từng giây phút đó, tôi trân trọng vô cùng.
Ngày nào cũng vậy, anh đưa tôi đi làm cách gần 12 cây số, chiều lại đón tôi về vì sợ mang bầu đi không an toàn. Anh làm hết việc nhà từ rửa bát, giặt đồ, nấu nướng, lau dọn phòng... Ảnh minh họa.
1 năm sau, tôi mới bắt đầu thả cửa để sinh con. Sau 1 tháng tôi dính bầu thật. Hôm đó, sau khi đến siêu âm ở một phòng khám tư gần cơ quan, được bác sĩ thông báo đã có thai 5 tuần, tôi vui sướng gọi điện cho chồng báo tin vui. Hôm đó, anh xin đi làm về sớm, mua những