
Những kỷ vật còn lưu giữ lại được rõ ràng nhất là các loại tem phiếu.

Tem lương thực được sử dụng khi đi công tác. Với chiếc tem này, ta có thể đổi lấy các loại lương thực như: gạo, sắn, ngô, khoai tây, hạt lúa mỳ... với trọng lượng tương đương ghi trên tem.

Phiếu mua chất đốt và tem đường. Với phiếu mua chất đốt thì có thể sử dụng để mua: dầu hỏa, củi, than... Mỗi lần sử dụng, mậu dịch viên sẽ cắt bỏ một ô trên tờ phiếu tương ứng với số lượng mua.

Phiếu mua thịt. Đây là phiếu có thể sử dụng được tại các cửa hàng bán thực phẩm mậu dịch quốc doanh trên cả nước.

Phiếu mua xăng mô tô, xe máy. Phiếu này được mua theo mệnh giá lít ghi trên phiếu.

Tem mua vải. Tem này có thể dùng để mua vải hoặc mua sản phẩm may mặc.

Phiếu mua vải. Mỗi năm, trung bình một người dân sẽ được mua khoảng 4m vải (tùy vào từng thời kỳ).

Phiếu mua lương thực.

Bìa mua phụ tùng xe đạp

Cửa hàng giày dép.

Cửa hàng tạp hóa.

Bút bi ngày ấy là một trong những mặt hàng cực hiếm và có phần xa xỉ.

Những chiếc đài bán dẫn được coi là "xa xỉ phẩm" thời bấy giờ.

Các cô mậu dịch viên làm việc với phương châm phục vụ kiểu mẫu.

Xếp hàng dài chờ đến lượt mua hàng.

Cân hàng để phát.

Quầy hàng giờ cao điểm.

Đo vải.

Thời bao cấp, mỗi nhà được cấp một cuốn sổ lương thực như thế này, gần giống như sổ hộ khẩu hiện nay.

Sổ đăng ký máy thu thanh, giống như đăng ký xe máy bây giờ.

Bức thư của con trai gửi ba kể chuyện dùng bơ và pho mát giặt quần áo vì cứ ngỡ là xà phòng.