Gestato và tội ác với người Do Thái
Ngày 19/4/1943 không chỉ là ngày lịch sử với cậu bé 11 tuổi Simon mà nó còn là ngày đáng nhớ nhất với 1.631 người Do Thái trên chuyến tàu 20 của Đức Quốc Xã, cái ngày mà hơn nghìn tù nhân Do Thái dũng cảm đấu tranh thoát khỏi ách áp bức từ tay bọn đế quốc.
Khi trong các trại giam tập trung Auschwitz của Đức Quốc Xã đã không thể chứa thêm nữa thì chuyến tàu di dời tù nhân hay còn gọi là chuyến tàu may mắn sẽ xuất hiện đưa họ đến trại giam khác, và đó chính là cơ hội cho những cuộc trốn thoát thành công nhiều hơn.
Cậu bé Simon cùng với cha mẹ lúc 9 tuổi, 2 năm trước khi cậu và mẹ bị bắt.
Câu chuyện xảy ra vào tháng 2 năm 1943, Simon Gronowski, một cậu bé người Do Thái, 11 tuổi đang ngồi ăn sáng với mẹ và em gái trong nơi ẩn náu ở Brussels thì đột nhiên hai nhân viên Gestapo đập bàn hất bát đĩa và bắt họ về trụ sở nổi tiếng của Đức Quốc Xã trên Đại lộ danh tiếng Louise, một nơi chuyên giam giữ những người dân Do Thái và tra tấn những tù nhân kháng chiến.
Nơi đây chuyên thực hiện màn tra tấn và những cú giết người dã man của Đức Quốc Xã đang hiện hữu trước mắt một cậu bé đã làm em thực sự kinh hãi, cũng chính nơi đây họ bắt cậu phải nhịn ăn, nhịn uống trong hai ngày. Với những câu chuyện của mọi người xung quanh cậu hiểu rằng tại sao mình bị bắt là do mang quốc tịch người Do Thái.
Chuyến tàu số phận
Kể từ khi bị nhốt trong cái nhà giam đáng sợ này thì cậu bé đã được chứng kiến không ít những cảnh đau thương thê thảm của những người dân vô tội. Hầu hết các tù nhân được chuyển vào đây đều bị giết ngay lập tức không thể có bất cứ một ý định trốn thoát hay giải cứu nào hết mà chỉ có cái chết đang chờ đón họ mà thôi.
Những tưởng rằng cậu bé và mẹ cũng không tránh khỏi cái chết thì một may mắn lại xuất hiện với em. Vào ngày 18/4/1943 cậu bé Simon nhận được tin: Simon, mẹ, em gái và 1, 631 người Do Thái khác sẽ được di chuyển bằng tàu hỏa vào ngày hôm sau, cũng chính từ đây niềm hi vọng mong manh không chỉ riêng cậu bé mà còn của rất nhiều người đang sáng rực lên chờ đón sự sống vào ngày mai.
Nỗi nhớ người thân trong cậu cứ dâng lên trong mỗi đoạn đường, cậu nhớ mãi lúc chia tay chị gái yêu quý của mình, thực sự cậu không biết những chuyện gì đang diễn ra và chuyến tàu di dời này có nghĩa gì không? Vì cậu vẫn trong thế giới trẻ thơ, vẫn ham chơi chưa biết nghĩ cho người khác mà chỉ nghĩ đến sự sợ hãi trong bản thân mình.
Cậu sợ phải xa mẹ, xa em gái và cũng sợ không khí ngột ngạt trong chuyến tàu không biết là cái chết hay sự sống đây. Mọi người được buộc túm vào nhau như một đàn bò, chỉ có một xô nước mà cho tận 50 người, làm thế nào để mọi người ai cũng được uống? Với số lượng ít ỏi thế này mọi người hầu như không thể có bất cứ hành động nào mà chỉ biết nhìn nhau trong đau khổ và thất vọng tràn trề.
Không có nước lại không có cơm, không có chỗ ngồi nên mọi người nằm hết ra sàn, cậu bé và mẹ ở góc bên phải của xe nơi cậu nhìn thấy một ánh sáng quá nhỏ không thể xua tan bầu không khí nghẹt thở, hỗn độn bên trong.
Những tưởng rằng, ý định bỏ trốn sẽ không thể thực hiện vì mọi người ai cũng mệt nhoài không đủ sức để nghĩ tới bất kể điều gì ngoài đợi cái chết thì cậu bé Simon nghe được thông tin ngay sau khi rời khỏi Mechelen đoàn xe 20 bị tấn công bởi ba cậu bé chống lại Đức Quốc Xã, họ mang theo súng lục, giấy đỏ và chiếc đèn lồng.
Họ đứng trước tàu giơ chiếc đèn lồng có ánh sáng màu đỏ báo hiệu có nguy hiểm buộc đoàn tàu phải dừng lại. Đây là lần đầu tiên và duy nhất trong Thế chiến thứ hai, chuyến tàu di dời những tù nhân Do Thái của Đức Quốc Xã dừng lại.
Chưa có bình luận. Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này.