Kể về ngôi nhà đầu tiên của tôi nhé! Sẽ nhanh thôi...
Sau khi kết thúc những năm tháng học tại nhà trường, tôi may mắn được vào làm việc tại Phòng Truyền hình của báo Đời sống và Pháp luật. Đối với tôi, có lẽ đây chính là bước đệm cũng chính là nơi mà tôi sẽ nhớ mãi không bao giờ quên. Được làm việc trong một môi trường trẻ trung, năng động, mọi người đều nhiệt huyết với công việc khiến tôi dần trưởng thành hơn.
Trong hơn 2 năm theo nghề báo, trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, tôi chợt nhận ra mình còn quá nhỏ bé để nói về thế giới này. Chắc chắn rồi, tôi vẫn sẽ cố gắng học hỏi nhiều hơn nữa, trau dồi nhiều hơn nữa, để ít nhất trở thành một người làm báo đúng nghĩa. Mặc dù tôi đã không còn là người của phòng Truyền hình nữa thế nhưng tôi vẫn luôn tự hào với chính bản thân mình rằng, tôi được đào tạo tại phòng Truyền hình.
Thôi chúng ta vào vấn đề chính nhé...Tôi khóc mất…
Bản thân tôi là một người rất mê làm phóng sự điều tra, thích làm những vụ việc cần phải nhập vai, nguy hiểm một chút càng thích. Khi còn làm tại phòng Truyền hình, tôi cũng được giao một số đề tài phóng sự điều tra, nhưng mà có lẽ đề tài mà tôi chuẩn bị kể cho các bạn sau đây là đề tài mà tôi được trải nghiệm nhiều nhất.
Nhóm chúng tôi được giao đề tài: “Tìm hiểu một số dự án xây dựng trong nội thành Hà Nội đang trong quá trình thi công, có dấu hiệu mang chất thải từ công trình bán ra ngoài”.
Nhóm chúng tôi có 4 người đều là những người cũng có kha khá kinh nghiệm trong việc làm những phóng sự mang tính chất điều tra. Đặc biệt trong nhóm có một anh lớn tuổi nhất, tôi xin dấu tên, người anh đó cũng chính là người kèm tôi từ lúc tôi bắt đầu làm cho đến lúc tôi không còn ở đây nữa.
Một chút về anh đồng nghiệp của tôi…
Có lẽ tôi chưa bao giờ thấy một ai làm việc một cách tâm huyết và nhiệt tình giống anh, có thể do anh đã ngoài 30 tuổi, có thể do anh cần phải có một chỗ đứng trong nghề, có thể do chuyện cơm áo gạo tiền thôi thúc anh như vậy,... Nhưng không, anh có nói với tôi một câu mà tôi nhớ mãi: “Anh hơn 30 tuổi rồi vẫn chưa lấy vợ, bạn bè anh đều đã thành công hết rồi, bố anh thì rất trông đợi vào anh, anh cũng đã nếm trải đủ đắng cay rồi, giờ anh không cố gắng thì bao giờ cố gắng hả em”. Anh là một người cực kỳ chăm chỉ, chưa bao giờ ngại khó, ngại khổ với bất kì việc gì mà lãnh đạo giao. Một người anh đáng để học tập! Thế mà tôi vẫn lười quá…
Quay trở lại câu chuyện tác nghiệp, nhóm chúng tôi chia ra làm đôi, tôi và anh thành một cặp. Chúng tôi tìm đến những dự án mới thi công, lần ra được những chiếc xe tải chở chất thải mang từ những dự án này ra ngoài môi trường. Sau nhiều ngày theo dõi, chúng tôi phát hiện những xe này đều mang chất thải từ công trình đổ ra ngoài môi trường, hoặc đem bán cho các nhà máy gạch ở khu vực ngoại thành Hà Nội hoặc thậm chí ra các tỉnh thành lân cận.
Chưa có bình luận. Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này.