Người phụ nữ thiểu năng với chuỗi dài bất hạnh
Những ngày cuối tháng Năm, chúng tôi đến thăm nhà ông Nguyễn Hữu Ph. (SN 1950, tại Long Biên, Hà Nội), căn nhà ba tầng nhưng đã ngả màu của ông nằm sâu trong con ngõ nhỏ tại Long Biên. Khi chúng tôi đến, ông đang đánh vật với đứa cháu ngoại tăng động, 10 tuổi không biết nói, phải buộc chân vào tường, đó cũng là con trai của chị Nguyễn Thị Đ. (SN 1978) người không may nhiễm HIV.
Kể về nỗi cay đắng đang phải gánh chịu cùng con gái và cháu ngoại đáng thương, ông Ph. rưng rưng nước mắt. Ông Ph. kể, ông sinh được ba người con thì người con thứ 2 là chị Nguyễn Thị Đ. không may bị thiểu năng. Từ nhỏ đã kém thông minh, chậm chạp, đặc biệt hơn không dám giao tiếp với mọi người xung quanh.
Xem video:
“Con gái tôi từ nhỏ đã phải chịu nhiều thiệt thòi, đi học mầm non thôi mà học 3 năm mới xong một lớp. Cháu như tự kỷ, đi học về là nhốt mình trong phòng, không nói chuyện với ai. Nó ít nói, thành ra cô giáo hay cáu, đánh vào tay đỏ ửng mà có biết kêu đâu. Thương con không thể hòa nhập được với bạn bè nên vợ chồng tôi bàn nhau cho cháu ở nhà, hai vợ chồng sẽ thay nhau dạy bảo”, ông Ph. tâm sự.

Ông Ph. tâm sự với PV
Dù thiểu năng nhưng chị Đ. lại có một sức khỏe tốt, vì thế khi chị ngoài 20 tuổi ông bà bắt đầu cho con gái đi làm phụ hồ để kiếm thêm thu nhập, phụ giúp gia đình. Chị Đ. làm chậm nhưng chịu khó, hơn nữa, ai bảo việc gì chị cũng làm nên được cả đoàn thợ xây quý mến.
Đến năm chị Đ. 30 tuổi, ông Ph. bắt đầu lo lắng cho tương lai của con gái mình, một ngày kia, khi ông bà mắt mờ chân chậm thì ai sẽ chăm sóc cho chị? Vì thế, biết trong đoàn thợ xây có một người đàn ông quê ở Vĩnh Phúc, SN 1975 quý mến chị Đ., ông Ph. mừng lắm, anh này đã ly hôn vợ và có 2 người con.
“Con gái tôi cũng nói có tình cảm với anh ta. Nhìn cách anh ta chăm sóc Đ., tôi cũng thấy yên tâm. Chúng tôi chấp nhận để 2 đứa qua lại với nhau, người đàn ông ấy còn về nhà tôi ở. Đến năm 2008, khi con gái tôi mang bầu thì anh ta nói gia đình có việc gấp phải về nhà ngay. Chờ 1- 2 tháng cũng không thấy quay lại, tôi mới nhờ người em của mình gọi cho anh ta để thông báo Đ. có em bé mà lại là con trai. Nghe xong anh ta liền tắt máy, từ đó chúng tôi không thể liên lạc được nữa. Hỏi Đ. thì nó nhớ nhớ, quên quên, cũng không biết địa chỉ chính xác của anh ta ở đâu để mà đi tìm”, ông Ph. kể.
Cuộc sống cứ trôi đi lặng lẽ, cho đến khi chị Đ. chuyển dạ sinh con thì số phận một lần nữa gieo rắc tai ương cho gia đình ông Ph.. Chị Đ. sinh bé nặng 2,2kg và sinh thường. Niềm vui có cháu ẵm bồng chưa kịp nhóm lên thì ông sững người khi nghe bác sĩ gọi lấy thêm một giấy kết quả nữa. Cầm tờ xét nghiệm trên tay, ông Ph. không tin vào mắt mình, mọi thứ dường như chỉ một màu đen, con gái ông dương tính với HIV. “Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao con gái tôi lại nhiễm HIV, nó nhiễm từ khi nào? Nhìn con gái thiểu năng nằm trên giường bệnh, tôi đau đớn. Sao cuộc đời lại bất công với nó đến vậy, quãng thời gian tiếp theo gia đình tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn”, ông Ph. nghẹn ngào. Cũng may cháu ngoại ông an toàn, không bị nhiễm H giống mẹ.
Tương lai không mảng sáng
Chưa có bình luận. Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này.