Diễn vai Mạnh Lệ Quân năm 15 tuổi
Xin chào nghệ sĩ Bạch Mai, ở tuổi 72, trải qua nhiều cung bậc, thăng trầm của cuộc đời, có những thứ muốn quên và những điều ghi khắc nhưng chắc bà vẫn không quên được khoảng thời gian mới vào nghề?
Khoảng thời gian đó, tôi nhớ mãi. Mỗi ngày, tôi vừa đi học vừa ngồi sau cánh gà xem các cô chú, anh chị biểu diễn. Khi đó, NSND Phùng Há thường xuống tập tuồng, biểu diễn với chú Hoàng Bá vở Máu nhuộm Phụng Hoàng Cung, Phàn Lê Huê phá hồng thủy trận, Phụng Nghi Đình, Lữ Bố hí Điêu Thuyền. Tôi xem nhiều nên mê lúc nào không rõ. Mê quá, tôi bỏ học từ sớm để theo nghề hát.
Lúc đoàn cải lương tuồng cổ Huỳnh Long biểu diễn ở Cái Bè, tỉnh Tiền Giang, cô Năm Thài, người đóng vai Mạnh Lệ Quân, bỗng dưng đòi tăng lương, ba má tôi không bằng lòng. Ba má cũng đã tăng lương cho cô đôi ba lần nhưng do vợ chồng cô Năm hút á phiện nên bao nhiêu tiền cũng không đủ. Không được đáp ứng yêu cầu, qua hôm sau, cô Năm chở quần áo, bỏ đoàn đi nơi khác.

Nghệ sĩ Bạch Mai (đứng ở bìa phải) cùng các đồng nghiệp.
Cô Năm Thài chắc chắn sẽ không ai có thể thay thế cô hát vai Mạnh Lệ Quân nên mới ỷ lại, liên tục đòi tăng lương, làm khó ba má tôi. Thế nhưng, đâu ai ngờ, đêm nào tôi cũng ngồi cánh gà xem và học thuộc từng câu văn của vai diễn đó.
Tối đêm đó, đoàn giới thiệu hát tuồng Mạnh Lệ Quân nhưng không ai thế vai nên cả đoàn rối bời. Lúc đó, tôi tìm gặp bác Tư, một thầy tuồng của đoàn và nói: “Bác Tư ơi, bác nói ba má con cho con diễn vai Mạnh Lệ Quân”. Lúc đó, tôi chỉ mới đang làm những vai tỳ nữ, vai phụ. Cho nên, bác Tư nghe xong liền nói: “Đừng có giỡn chơi hoài, chuyện người lớn, con nít đừng nói giỡn”. Tôi mới mạnh dạn: “Dạ không có, con nói thiệt”. Thấy tôi quyết tâm, bác Tư mới kêu tôi diễn cho bác xem thử.
Tôi diễn xong, bác mới nói: “Nhỏ này diễn có lý quá ta”. Thế là, tối đêm đó, tôi được diễn vai Mạnh Lệ Quân. Mặc dù, cô Năm Thài đâu có dạy tôi hát ngày nào nhưng tôi nghĩ nếu không có cô diễn làm sao tôi biết được những lời văn đó. Nhất tự vi sư, bán tự vi sư, nên cô vẫn xem cô ấy như thầy của mình.
Nếu nói rằng, bà được làm đào chánh từ lúc còn rất trẻ một phần do ưu thế con của bầu gánh hát thì có đúng không?
Đúng, tôi có ưu thế hơn. Mặc dù gương mặt của tôi có đẹp một chút nhưng tôi lại không có sắc vóc, thấp người. Chất giọng của tôi cũng không bằng ai nhưng biết diễn, vũ đạo tốt. Với ưu thế con của bầu, tôi được hát chánh, phải đóng chánh, rồi đóng chánh từ ngày này qua ngày khác, khán giả xem quen mắt, người ta vừa ý, người ta đặt trọng tâm để yêu thích.
Được ưu ái hơn những đồng nghiệp khác, chắc bà cũng chịu không ít sự ganh ghét trong nghề?
Tất nhiên, trong định luật của nghệ thuật, ai cũng không thể thoát khỏi những sự ganh ghét đó, chứ không riêng gì cải lương tuồng cổ. Nhiều anh chị nghệ sĩ lớn như: Út Bạch Lan, Thành Được, Hữu Phước… vẫn nằm trong định luật đó, không thoát. Bởi, tâm tính con người làm sao biết được người nào ra sao. Thế nhưng, bằng khả năng và đạo đức, tôi cũng khiến một số người tâm phục.
Từ đào chánh chỉ biết ca diễn, bà chuyển sang viết kịch bản, làm đạo diễn như thế nào?
Tính đến nay, tôi viết kịch bản cũng được mấy chục năm. Đầu tiên, tôi viết được kịch bản cũng nhờ Tổ nghề ban cho. Từ nhỏ, tôi lớn lên, sống trong một gia đình truyền thống về bộ môn cải lương tuồng cổ Hồ Quảng, có cơ hội học hỏi rất nhiều. Trong cánh gà sân khấu, tôi chứng kiến cảnh các nghệ sĩ phải hát cương, xuất khẩu thành văn, bởi đoàn hát nhiều đến nỗi mà thầy tuồng viết không kịp kịch bản. Tôi cũng học cách hát cương đó nên tập được tư duy sáng tạo, phát triển ý tưởng cho các tuồng hát. Cho đến năm 1980, tôi bắt đầu tập tành viết kịch bản. Kịch bản đầu tay mà tôi viết có tên Xử án Phi Giao gây được tiếng vang. Tôi có nhiều bút danh như: Bạch Mai, Kim Mai, Ngọc Mai, Thanh Trúc, Ngọc Châu… và hàng trăm kịch bản cải lương.
Đau khổ khi con trai chết mà không dám về nhìn mặt lần cuối
Chưa có bình luận. Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này.