NGƯỜI ĐÀN BÀ BÌNH THƯỜNG
Nhà thơ: Nguyễn Thị Phương Anh
Anh yêu ơi!
Hãy nghĩ em là người bình thường
Đức, tài, sắc chẳng được như mơ ước
Và anh đến với em vì một điều rất thực
Em là người đàn bà.
Hãy nghĩ em là người bình thường
Đừng so bì em với những người đàn bà xuất sắc mà anh từng quen biết
Họ là sự viển vông mà anh chẳng thể tha thiết
Chỉ có em là người anh giữ được của riêng anh
Hãy nghĩ em là người bình thường
Hãy tận hưởng những nét bình dị ngây thơ mà em có được
Để được hãnh diện là người em mơ ước
Và yên tâm khi biết anh là người duy nhất em yêu
Hãy nghĩ em là người bình thường
Sinh con đẻ cái, sớm tối cùng anh chia sẻ đói no
Không vầng hào quang nhưng em có tổ ấm vuông tròn
Sẽ chẳng ai bằng em - người đàn bà chỉ riêng anh có được.
****
ĐÀN BÀ
Nhà thơ: Nguyễn Lâm Cẩn
Người đàn bà ra đi trong lặng im
Mang theo cả gió và ánh sáng
Để lại bóng đêm hoang vắng
Anh như cá không còn nước để thở
Người đàn bà đem cả trái đất đi theo
Vũ trụ rỗng
Kính thiên văn không thấy hệ mặt trời
Như thể nàng cập bến một hành tinh khác
Bỏ rơi
Bỏ rơi
Bỏ rơi
Anh đeo cây Thánh giá lên cổ
Đi tìm Chúa
Xin Ngài niềm tin
Ngài cho một lá cỏ
Dán vào đôi mắt nhìn
Màu xanh xua tan dần bóng tối
Người đàn bà hiện ra như vừng thái dương
Trái đất đã trở về đúng chỗ trong hệ mặt trời
Đàn bà là thiên sứ
Trả cho ta cuộc đời.
****
MẮC NỢ
Nhà thơ: Nguyễn Ánh Dương
Nụ cười mắc nợ niềm vui,
Chưa có bình luận. Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này.