Chỉ có học vấn mới có thể thoát vòng luẩn quẩn
Đã gần một tháng bước vào môi trường mới, cô tân sinh viên Tao Thị Ón (SN 2001) đang phải “tăng tốc” ngày đêm để có thể “bắt nhịp” với các bạn cùng khóa nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi. Với Ón, được đi học là điều hạnh phúc không thể diễn tả.
Sinh ra và lớn lên ở một thung lũng nhỏ, bốn bề là núi tại Nậm Ngập, Nậm Tăm, Sìn Hồ, Lai Châu, cô gái nhỏ nhắn Tao Thị Ón lần đầu tiên xuống Thủ đô vào tháng 9/2019.
Tuy nhiên, trong khi bạn bè cùng trang lứa đi nhập học, Ón lại xuống Hà Nội để đi làm thêm, vì gia đình không đồng ý cho em đi học đại học.
Là con út trong một gia đình có 8 anh chị em, mồ côi cả bố lẫn mẹ từ khi còn thơ bé, cô bé được anh trai, chị gái thay nhau nuôi nấng. Cũng như bao đứa trẻ dân tộc ở vùng cao khác, Ón vừa đi học buổi sáng, vừa tranh thủ buổi chiều phụ chị làm việc nhà. Thậm chí, thương anh chị, nhiều khi, Ón làm việc quá sức khi vẫn còn nhỏ tuổi, nên hay gặp vấn đề về sức khỏe.
Sức khỏe không tốt, hoàn cảnh khó khăn nhưng Ón vẫn miệt mài đèn sách, cô nữ sinh hiểu rằng, chỉ có con đường học vấn mới giúp mình thoát khỏi vòng luẩn quẩn nghèo khó, lấy chồng sớm như phụ nữ trong bản.
Chỉ vì gia đình khó khăn mà Ón suýt bị nghỉ học mấy lần. Hồi cuối cấp 2, chuẩn bị lên cấp 3, em cũng từng bị anh chị ngăn cản không cho đi học, phải năn nỉ, thuyết phục rất lâu, tìm mọi cách, Ón mới được đi học tiếp.

Con đường học vấn của Ón gặp nhiều trắc trở.
Vượt qua mọi trở ngại khó khăn, Ón đỗ đại học với điểm số cao nhất lớp, Lịch sử 8,5 điểm, Ngữ văn 7 điểm, Địa lý 8 điểm; và chính thức đỗ ngành Quản trị Du lịch, học viện Phụ nữ Việt Nam.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, chị gái không đồng ý cho Ón đi học, bởi gia đình không có điều kiện, trong bản lại có nhiều người đi trước, học đại học xong không xin được việc làm. Chị Ón muốn em gái chỉ học hết cấp 3 thì nghỉ ở nhà, kiếm sống và lấy chồng. Đó cũng là một vòng luẩn quẩn hiện hữu của nhiều phụ nữ ở bản Nậm Ngập, nơi Ón sinh sống.
Đôi mắt buồn của em như muốn ngấn lệ khi nhắc đến thời điểm vài tháng trước: “Em đã khóc như mưa suốt mấy ngày liền khi biết mình sẽ không được đi học. Hôm trường gọi nhập học, em còn đang nằm viện cả tuần, vì bị đau lưng, có thể vì từ nhỏ đã phải khiêng đồ nặng gấp mấy lần trọng lượng cơ thể lên đồi cao nên em gặp vấn đề về xương khớp”.
Nhưng dù nước mắt có nhiều hơn mưa, cũng không xóa tan được những rào cản vốn đè nặng trong lòng chị gái, vì “không đủ kinh tế để hỗ trợ việc học và học xong mà không xin được việc thì có đi học nhiều cũng chỉ phí hoài”.
Cầu vồng sau mưa
Nghĩ đến bao năm chị gái như người mẹ đã chăm sóc, Ón “vén màn nước mắt”, quyết định “nén” những mong ước cá nhân lại, để anh chị không phải quá vất vả vì mình.
Chưa có bình luận. Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này.