Chào các bạn!
Có lẽ chuyện mà tôi sắp kể các bạn sẽ thấy ngược đời. Xưa nay vốn chỉ có đàn ông là vũ phu gia trưởng chứ đàn bà phụ nữ ai lại thế. Ấy vậy mà vợ tôi còn hơn thế nữa đây. Sáng nay ngủ dậy nhìn sang bên cạnh mà tôi giật mình không biết có phải vợ tôi không nữa.
Chúng tôi kết hôn được 5 năm. Có với nhau một cháu gái 4 tuổi. Vợ tôi từ lúc trước khi lấy về đã mang tiếng là đanh đá chua ngoa. Nhưng tôi nghe vậy và biết vậy chứ nằm mơ cũng không tưởng được cô ấy có thể là người ưa bạo lực như thế.
Đính chính là tôi không phải người nhu nhược. Có một lần tôi đi ăn liên hoan với đồng nghiệp, máy hết pin nên không gọi về báo cắt cơm được (mặc dù tính vợ tôi chỉ cần tôi về hơi muộn đã ăn trước mà không đợi).
Lúc tôi về là hơn 9 giờ tối. Vừa mở cửa chưa kịp bỏ giày ra tôi đã bị vợ cho ăn một cái bạt tai ngay trước cửa nhà. Sau đó cô ấy tru tréo lên xưng mày – tao với tôi khiến tôi ngỡ ngàng.
Vợ tôi sỗ sàng nói: “Anh đàn đúm thì nấu giùm tôi bữa cơm, chỉ biết lôi bạn về thôi. Đồ vô dụng”.
Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Khi tôi vào nhà, cô ấy vẫn ca cẩm lải nhải. Sẵn có hơi men, tôi tát vợ một cái và sau đó cô vợ của tôi cầm nguyên cái cốc đập vào đầu tôi khiến lần ấy tôi phải khâu 4 mũi. Kể cũng khổ, vợ đánh bị thế nhưng đi bác sĩ toàn phải nói say rượu ngã rồi đập đầu vào cốc vỡ. Còn vợ tôi cũng chẳng xin lỗi hay tỏ ra áy náy gì.
Chưa hết. Về nhà với chồng còn thế huống gì đi đâu. Ra ngoài chỉ cần không ưng cái gì, vợ tôi sẵn sang xắn tay áo lên cãi nhau tay đôi với người ta dù cô ấy là người có trí thức.
Có lần đi chợ, chỉ vì chị bán hàng lấy nhầm con cá mà vợ tôi ném thẳng con cá vào người chị ấy. Rồi la lối om sòm lên đến mức người ta phải xin lỗi nỉ non mãi vợ tôi mới im cho. Những lúc ấy tôi mà lên tiếng thì đến tôi cũng b