Tuổi 26, tôi không thể cứ mãi cười một cách hồn nhiên được!

Tuổi 26, tôi không thể cứ mãi cười một cách hồn nhiên được!

Thứ 2, 15/08/2016 16:20

Con gái khi đã bước sang cái tuổi 26, tôi chẳng thể lúc nào cũng cười một cách vui tươi hồn nhiên như cái tuổi 16, lại càng chẳng thể tin tưởng lòng người như cái tuổi 20.

Đã rất lâu rồi tôi thấy mình chẳng còn thời gian để viết ra những dòng suy nghĩ nữa. Ừ, có lẽ vì tôi đã quá bận rộn với những người qua kẻ lại trong cuộc sông của chính mình; để rồi cuối cùng tôi chỉ có thể cười nhạt bản thân và trở nên chai lì hơn.

Con gái khi đã bước sang cái tuổi 26, tôi chẳng thể lúc nào cũng cười một cách vui tươi hồn nhiên như cái tuổi 16, lại càng chẳng thể tin tưởng lòng người như cái tuổi 20. Tôi cảm nhận rõ mình bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, một nơi mà tôi phải học lại cách nhìn nhận lòng người. Tôi thấm được cái bạc bẽo của xã hội và những con người lúc nào cũng cười cười nói nói với mình.

Trước kia cứ nghĩ vậy là vui, là tốt; nhưng đời đâu đơn giản vậy. Trước kìa tôi hay trốn mình vào một góc phòng và khóc vì bị người khác hiểu lầm, hiểu sai về con người mình; nhưng giờ tôi cười!

Suy cho cùng thì họ hay tôi, chúng ta chỉ là những con người bước ngang sang cuộc đời nhau, nhưng có những người sẽ thực sự vì mình mà dừng lại, có những người sẽ quay lại và đi cùng con đường với mình, có người lại luôn đứng và dõi theo bước chân mình…

Đời sống - Tuổi 26, tôi không thể cứ mãi cười một cách hồn nhiên được!

Ảnh minh họa.

Họ là gia đình, là người thương, là những đứa bạn thân; là những người thực sự sẽ vì tôi mà làm mọi thứ để mong tôi hạnh phúc; là những người hiểu tôi hơn cả chính bản thân mình.

Còn những người khác, cười với nhau đó, nhưng ai biết sau lưng tôi họ là ai? Tôi sống với đời đơn giản, nhưng tôi không phải là họ. Cũng là người với người nhưng lòng dạ thì khác nhau quá!

Tôi ôm lấy bản thân mình, cười vào những thứ xô bồ và giả tạo trên khuôn mặt người. Tôi của 26 tuổi có lẽ đang nhìn cuộc sống và con người theo một cách quá thực! Nó thực và nó bày ra trước mắt đến mức tôi cảm thấy mình ngột ngạt…

Tôi bỗng dưng thèm cái cảm giác ngày còn nhỏ vẫn trèo lên cái mái b

Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên. Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.
Đã tặng: 0 star
Tặng sao cho tác giả
Hữu ích
5 star
Hấp dẫn
10 star
Đặc sắc
15 star
Tuyệt vời
20 star

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bình luận không đăng nhập

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.