Thời gian gần đây, dư luận lại xôn xao về yếu tố “khiêu dâm” trong tác phẩm văn chương của Ocean Vương, một nhà thơ - nhà văn trẻ người Mỹ. Trước tiên, anh được thế giới biết đến với tư cách nhà thơ, khi anh đoạt nhiều Giải thưởng Thơ uy tín ở Mỹ. Đặc biệt, với giải Giải thưởng Eliot TS 2017, Ocean Vương khẳng định mình với tư cách một tác giả “đem lại làn gió mới” cho văn đàn Mỹ đương đại.
Sau đó, anh xuất bản tiểu thuyết khá đình đám của mình, tác phẩm được dịch sang tiếng Việt với tựa đề Một Thoáng Ta Rực Rỡ Ở Nhân Gian, do công ty sách Nhã Nam phát hành.
Nếu không vì một sự kiện liên quan đến một phụ huynh “tố” tác phẩm là một tác phẩm “khiêu dâm”, khi phụ huynh đọc tác phẩm cùng con (nhà trường phát cuốn sách cho học sinh đem về nhà đọc), thì cuốn sách cũng không dậy sóng đến vậy. Nó sẽ lặng im như muôn vàn cuốn sách khác, và được những người ái mộ văn chương tìm đọc.

Ảnh minh họa.
Vậy, điều gì làm nên sự “ồn ào” trên? Đâu là giá trị đích thực của văn chương? Đâu là rào cản tâm lý (cùng một tác phẩm, nhưng ở những nền văn hóa khác nhau thì được đón nhận – tiếp nhận khác nhau)?
Như chúng ta đều biết, văn chương là một bộ môn nghệ thuật, dùng ngôn ngữ để kiến tạo nên thế giới thẩm mỹ cho tác phẩm. Nhưng ngôn ngữ chỉ là một phần trong toàn bộ hệ thống tác phẩm, vì bên cạnh ngôn ngữ, một tác phẩm văn chương còn có các yếu tố như nghệ thuật dùng hình tượng ẩn dụ, nghệ thuật tự sự, cấu trúc câu chuyện, cài cắm tình tiết, nội dung hàm ẩn.
Bởi thế, việc tiếp nhận một tác phẩm văn chương, chúng ta không chỉ biết đọc về lớp ngôn ngữ (nghĩa là biết chữ) mà chúng ta còn có tri thức về văn chương, kiến thức về loại hình nghệ thuật của tác phẩm, kiến văn về văn hóa, triết học, tâm lý, xã hội. Nếu việc đọc một tác phẩm văn chương (đặc biệt ở đây là một tác phẩm có chất lượng nghệ thuật cao), chỉ đơn giản là việc biết chữ là đọc được, thì có nguy cơ chúng ta không hiểu đúng tác phẩm, hiểu sai tác phẩm.
Đồng ý một điều, không phải ai trong chúng ta cũng có đủ tri thức để tiếp nhận tác phẩm văn chương một cách đầy đủ, hiểu đúng về tác phẩm. Bởi đơn giản một điều, không phải ai cũng quan tâm đến văn chương, có thời gian để đọc tác phẩm văn chương một cách đầy đủ.
Cũng bởi vì chúng ta không có sự hiểu biết đầy đủ, thấu đáo về văn chương, nên đôi khi, chúng ta quy kết một tác phẩm văn chương “bình thường” là một tác phẩm “dâm thư” cũng là điều dễ hiểu. Vì chúng ta mới chỉ đọc thoáng qua, hoặc có đọc đầy đủ nhưng lại không tiếp nhận một tác phẩm dưới góc nhìn nghệ thuật (mà tiếp nhận với góc nhìn thông tục).
Thứ đến là vấn đề văn hóa. Văn hóa ở đây không chỉ là văn hóa lối sống, văn hóa xã hội, mà còn là vấn đề văn hóa tiếp nhận.
Nếu sự đọc của một người nào đó ít, nhất là với những tác phẩm văn chương, đặc biệt là những tác phẩm mang tính kiến tạo những giá trị thẩm mỹ mới, cổ vũ cho trào lưu tư tưởng mới, thì sự tiếp nhận văn bản tác phẩm của người đó cũng hạn chế. Nguyên do hạn chế đó sẽ làm cho người đó lo lắng. Giống như một người không xem phim nhiều, bỗng một ngày thấy một cảnh nóng giữa hai người đàn ông trần truồng hôn nhau trên màn ảnh, và bảo rằng đây là một bộ phim “khiêu dâm”.
Đối với con người, văn chương nghệ thuật mãi mãi là một người bạn vô cùng thân thiết, giúp con người lọc sạch tâm hồn, nâng cao giá trị cuộc sống tâm hồn mỗi người.
Văn chương còn bồi dưỡng sức sáng tạo, ước mơ để xây dựng một tương lai tốt đẹp và mở rộng thế giới tình cảm của con người.
Văn chương là nơi lưu giữ lại dấu vết, lịch sử văn hóa nhân loại. Từ văn chương, con người được dạy cách yêu quý những gì gần gũi thân thương nhất như quê hương, gia đình và làng xóm. Văn chương dạy ta lòng cảm thông sâu sắc tới những người có số phận bất hạnh, những người kém may mắn, lòng vị tha.
Văn chương giúp con người nhìn nhận được vẻ đẹp nghệ thuật của ngôn từ, thông qua đó thể hiện vẻ đẹp cuộc sống và tâm hồn con người, phản ánh đời sống nội tâm phong phú của con người.
Chính những tác phẩm văn học nghệ thuật làm cho con người sống một đời sống có nhân phẩm, nhân văn và tâm hồn phong phú hơn.
Văn học không chỉ là tấm gương phản ánh và sao chép đời sống mà hiện thực được lọc qua lăng kính của mỗi người nghệ sĩ khác nhau.
Giáo dục ở văn học chính là tạo nên những giá trị tinh thần, bồi dưỡng tâm hồn và tình cảm, xây dựng nhân cách và bản lĩnh cho mọi thế hệ công dân, góp phần tạo nên môi trường đạo đức xã hội trong sáng, lành mạnh và tiến bộ lên từng ngày.
Nét đẹp của văn chương chính là sự xoa dịu ngọt ngào, gạt bỏ khỏi lòng người những điều xấu xa và rồi chỉ để lại những điều tinh tuý nhất, thanh cao nhất cho phẩm giá của một con người.
Thưởng thức và chắt lọc được những cái đẹp của văn học cũng là cách để con người ta có thể tự chữa lành những tâm hồn u uất chính là những yếu tố thiết yếu nhất để kiến tạo nên những nét đẹp mang tính thẩm mỹ cao trong văn học.
Văn học đôi khi chính là bức tranh phản ánh hiện thực toàn cảnh xã hội nhưng một điều quan trọng ta cần nhớ rằng đây chẳng phải là một bức ảnh sao chép hời hợt và nông cạn.