Đêm đông, những cơn gió heo may lùa vào lạt tóc mây nhẹ nhàng, hơi lạnh len lỏi vào trái tim đang cố gắng gồng gánh mọi thứ nơi cô. Ngày hôm ấy, cô và anh chia tay. Tình yêu tựa như giấc mơ vụt qua khoảng trời trước mắt…
Cô không hối hận, buông tay là giải thoát tốt nhất cho cả hai. Nếu được chọn lựa lại một lần nữa, cô vẫn sẽ quyết định như thế. Và cho tới tận bây giờ, cô nhiều lần vẫn muốn hỏi, hỏi anh rằng anh đã bao giờ thực sự hiểu lòng cô?
Anh đã bao giờ anh chấp nhận đứng sau cô để chở che, anh đã bao giờ đuổi theo cô mỗi lúc cô giận dỗi. Anh có bao giờ nghĩ đến việc gạt bỏ lòng kiêu ngạo vốn có của một người đàn ông để giữ gìn tình yêu giữa hai người?
(Ảnh minh họa).
Trải qua bao nhiêu năm tháng bên nhau như vậy, cô chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người là quá lớn. Những vô tình của cuộc đời đã xô đẩy cả hai đến những chân trời mới. Cô muốn níu giữ, nhưng anh có tha thiết đâu. Là bởi anh đã hết yêu cô thực sự hay những hờ hững vô tâm là bản tính vốn có trong người con trai ấy?
Anh có biết, hàng ngàn lần cô muốn bật khóc trước mặt anh nhưng rồi lại cố gắng kìm nén, hàng ngàn lần cô muốn buông tay nhưng lại nghĩ đến suốt những tháng ngày đã qua? Còn anh thì sao?
Chưa có bình luận. Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này.