Ngày bé, tôi luôn tự hào với chúng bạn vì được sống trong một gia đình hạnh phúc viên mãn. Bạn bè xung quanh tôi, mỗi người một gia cảnh. Đứa thì bố mẹ ly dị phải ở với ông bà, đứa chỉ có bố mà không có mẹ, đứa chỉ có mẹ mà không có bố, đứa thì ngày nào cũng vừa đi vừa khóc vì bố mẹ ngoại tình, đánh nhau, chửi nhau… hôn nhân đổ vỡ liểng xiểng. Trong khi đó, tôi vẫn được bao bọc trong tình thương yêu của cả hai.
Bố mẹ tôi dường như chưa bao giờ to tiếng và luôn xuất hiện cùng nhau như một đôi tình nhân không thể tách rời. Nếu mẹ bất ngờ trượt chân, bố sẽ dang tay đỡ lấy. Nếu bố muốn nói điều gì, chỉ cần nhìn vào mắt mẹ, thế là mẹ đọc được ngay suy nghĩ của bố. Mẹ nói gì bố cũng gật, bố làm gì mẹ cũng khen. Bố đẹp trai, mẹ quý phái. Bố tài giỏi, mẹ đảm đang. Họ hàng, làng xóm không ai không đem lòng ngưỡng mộ. Gia đình tôi luôn là hình mẫu lý tưởng để người khác phải ước ao. Ngay cả tôi cũng thần tượng bố mẹ mình. Tôi quyết sau này phải trở thành một nhà văn hoặc ít ra cũng là một nhà văn cho đến khi viết xong thiên tình sử của bố mẹ tôi.
Bố mẹ chỉ có mình tôi, yêu thương dồn hết vào một mối, trong khi tôi bẩm sinh không phải là một đứa con thích đòi hỏi. Tôi ăn cơm có mẹ ngồi bên đút nhiệt tình, bố đứng trước mặt cổ vũ hăng say. Tôi ngủ có mẹ bỏ màn, bố hát ru. Tôi đi học bố đưa, mẹ đón, lúc học bài, bố dạy toán, mẹ dạy văn… Tôi thầm ước giá mà gia đình mình cứ mãi như thế thì tốt mặc dù nhiều khi thấy bố mẹ cứ thể hiện quá.
Tôi biết, từ đây, mình đã chính thức vào vai, một vai chính trong vở kịch không hồi kết.
Trẻ con không phải là đối thủ của người lớn trong những vụ bị lừa dối nhưng bóng tối cũng không thể che giấu mãi những sai lầm. Càng lớn lên tôi càng thấy có điều gì đó bất thường trong cái tổ ấm tráng lệ của mình. Có những thứ không tự nhiên mà bản