Cô và Tuấn lấy nhau từ tình yêu gắn kết hai người. Nhưng cô không được gia đình Tuấn hài lòng vì cô không khôn khéo. Hơn nữa, nhà chồng coi thường vì cô là con nhà nghèo. Từ ngày cô về nhà chồng, mọi công nặng việc nhẹ cô đều gánh vác hết, từ đám hiếu, hỉ, cho đến đi chợ, chi tiêu hàng ngày. Nhưng cô vẫn không được yên thân với mẹ chồng. Tuấn yêu thương vợ nhưng không dám trái lời mẹ mình.
Mưa dầm thấm lâu, qua nhiều câu chuyện mẹ chồng thêu dệt cho cô khiến Tuấn dần xa vợ hơn, không còn tin tưởng cô như trước nữa. Ngày cô sinh con gái, vật vã trong đêm đông, chỉ mình cô bế con về trong khi trời đang mưa phùn gió bấc. Cô tủi thân và hận Tuấn, gia đình nhà chồng vô cùng.
Nhưng vì không muốn con thiệt thòi và thiếu tình cảm của bố, cô quyết tâm làm nhà ở riêng, bớt va chạm với mẹ chồng, lại có thể giữ được bố cho con. Cô lao vào công việc đến quên ăn, quên ngủ.
Chưa kịp về nhà mới thì chồng cô đã dẫn bồ về ở. Lúc này, bồ nhí của Tuấn đã đang mang thai . Nước mắt cạn khô vì những cay đắng , mảnh đất này của gia đình nhà chồng. Cô còn biết cậy nhờ ai trong khi chồng cô còn phụ cô đến như vậy.
Đêm ấy, một đêm mưa như trút nước, lạnh cắt da thịt. Không chịu được cảnh trơ trẽn chồng mình và bồ nhí nằm ôm ấp ngay trên giường cưới của cô. Tay Tuấn xoa xoa lên bụng, mụ đàn bà ấy (bồ của Tuấn) đã nguýt cô một cái thật dài cùng câu nói cay độc: “Bây giờ, tôi đã mang trong mình đứa con của anh ấy. Cô biết thân, biết phận thì cút đi. Không thì ở đây hầu hạ vợ chồng tôi cũng được”. Nhìn sang Tuấn, cô chỉ nhận được ánh mắt ghẻ lạnh và điệu cười nhạt.
Cô vào buồng bế đứa con đang ngủ say ra đi. Nhưng gia đình chồng cô đã kịp ngăn cô lại. Họ bắt cô ra đi và phải để lại đứa con gái bé bỏng. Sau hồi vật vã đau đớn, cô đứng lên, ra đi với hai bàn tay trắng.
Tài sản duy nhất của cô là bộ quần áo mặc trên người cùng với số nợ kếch xù cô vay khi làm nhà. Cô lao ra giữa đêm t