Tác phẩm đầu tay Phú Quang lấy tên là “Niềm tin”, viết sau một lần sụp đổ niềm tin, không phải chuyện tình, mà là chuyện đời. Tự ngẫm, anh thấy rằng viết nhạc cũng như cầu nguyện, để tự mình được giải thoát, tự mình trao phần thưởng cho mình… Nhưng từ đó về sau, anh lại toàn viết nhạc tình, cứ như thể bao nhân tình thế thái, bao nông nỗi trên đời, cứ qua ngòi bút của anh lại nhẹ hẫng đi, chẳng nặng bằng nỗi nhớ một bóng hồng.
Nhạc anh toàn buồn, vì cái tạng anh thế, muốn vui vẻ, sôi nổi lên cũng chả được. Buồn nhưng không nẫu ruột, không sến rũ người ra, chỉ đơn giản là buồn, man mác một chút, khơi sâu vào nội tâm và đầy day dứt bởi đàn bà.
Nhạc sĩ Phú Quang.
Người yêu tôi phải tính hàng nghìn cô, trẻ, đẹp lắm, nhưng là yêu ông nhạc sĩ kìa, chứ có yêu gã Phú Quang này đâu. Thế mà không hiểu sao ai cũng bảo tôi sáng tác về hết cô này tới cô kia. Để xem.
“Điều giản dị” là về Lê Khanh. Lần đó tôi được nhờ viết bài hát cho một bộ phim. Tôi băn khoăn mãi không biết viết thế nào, thì đúng lúc ngó lên ti-vi, thấy Lê Khanh xuất hiện trong phim “Có một tình yêu như thế”. “Và anh biết một điều thật giản dị càng xa em ta càng thấy yêu em…” viết thế thôi chứ giữa tôi và Khanh có tồn tại cái gọi là tình yêu đâu mà nhớ.
Thực ra với người sáng tác có những điều là thật, cũng có điều hư cấu, nếu không thì thành kể chuyện suông. Tác phẩm nghệ thuật đâu đơn giản mang bóng dáng của riêng anh. Tôi không viết về riêng người đàn bà nào, mà đặt mình vào câu chuyện tình yêu người khác, cảm nhận nó với đủ xúc cảm mà mình đã có, như nhà thơ Việt Phương trong bài “Trên đường Thanh niên”: “Ta đi yêu người ta yêu nhau/ Người ta cũng là ta khác đâu/ Ta yêu tình yêu người ta lắm/ Say đắm bao nhiêu cái hôn đầu”.
Điều quan trọng ở đây là phải viết thật với rung động của lòng mình thì sẽ chạm tớ